“Nương…” Tả Quang Thù yếu ớt kêu một tiếng.
Hùng Tĩnh Dư nghiêng đầu xoay người lại, trong mắt đầy ý cười: “Ai đang gọi ta vậy?”
Tả Quang Thù phất tay cho dòng nước chảy đi, biết điều nói: “Là Tiểu Quang Thù ạ!”
Hùng Tĩnh Dư quay cả người lại, vẫn chắp tay sau lưng, trên mặt lộ vẻ khoa trương, biểu cảm lo lắng nói: “Nương có quấy rầy con tu luyện hay không?”
“Nào có!” Tả Quang Thủ vội vàng phủ nhận.
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có.”
“À. Vậy ta đây an tâm rồi.” Hùng Tĩnh Dư vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Chuyện quấy rầy tiểu công gia tu luyện, ta sao có thể không biết xấu hổ mà làm được?”
Tả Quang Thủ rủ mắt, túng quẫn nói: “Nương…”
“Trời ạ.” Hùng Tĩnh Dư nhẹ giọng cười: “Tiểu Quang Thù của chúng ta, đã biết thẹn thùng rồi.”
“Chuyện đó… Nương.” Tả Quang Thù trong lòng biết không thể tiếp tục thuận theo bà, theo tính khí của bà, có thể hàn huyên từ sáng đến tối. Liền nghiêng đầu nhìn phía sau lưng bà, đưa tay chỉ chỉ, biết điều hỏi han: “Ngài mang tin tức gì đến cho ta vậy?”
Hùng Tĩnh Dư cũng không tiếp tục trêu chọc y nữa, chỉ đưa ngọc ký trong tay ra, nói: “Này.”
Tả Quang Thù bước ra ngoài đình, liền đem ngọc ký tình báo cầm trong tay, tinh thần vừa động, liền biết toàn bộ tin tức bên trong.
Nhìn về phía mẫu thân của mình, mắt sáng lên: “Thật sao?”
Hùng Tĩnh Dư cười nói: “Tin tức của Chương Hoa Đài, còn có thể giả sao?”
Tả Quang Thù khoe khoang cười nói: “Huynh ấy cũng không tệ lắm nha, không hổ là nhân vật có thể giao thủ cùng ta.”
Khương Vọng và Tả Quang Thù giao hảo trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Hùng Tinh Dư đương nhiên biết, bằng không thì sẽ không cầm tin tức chạy đến đây đầu tiên.
“Vậy được.” Hùng Tĩnh Dư cười nhìn con trai, xoay người đi ra ngoài: “Nương sẽ không quấy rầy con tu luyện, tránh cho con thấy phiền.”
“Nương, đừng nói như vậy.” Tả Quang Thù ở phía sau ngọt ngào nói: “Ta chẳng thấy phiền chút nào đâu!”
Hùng Tĩnh Dư cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo: “Để trà Phượng Ngô trong phòng con, trở về nhớ uống.”
Tấm lưng kia dần dần đi xa.
Đây là hình bóng đã tập mãi thành quen.
Đợi đến khi mẫu thân đi xa, bên trong hình cầu trống trơn, Tả Quang Thủ mới chợt nắm chặt nắm tay, nhảy tại chỗ một cái.
“Hắc!”
Đệ nhất Nội Phủ! Đúng là giỏi!
Hùng Tĩnh Dư đã ra khỏi hoa viên, không nhìn được cười.
Từ… lúc đó, tiểu Quang Thù hiếm khi vui vẻ như vậy.
…
Phủ Đại tướng quân, quận Long Thủ, Kinh quốc.
Hôm nay là thời gian “rửa tay chậu vàng” của ái nữ Đại tướng quân Hoàng Long Vệ, thiên hạ đệ nhị Nội Phủ Hoàng Xá Lợi.
Trong viện để một chiếc bồn lớn bằng vàng ròng, đặt trên giá làm bằng gỗ lê vàng rất vững chắc.
Hai đội binh sĩ, đứng hai bên trong viện, cầm trường thương thẳng thớm, khoác giáp sáng lóa, là đội nghi trượng.
Hoàng Xá Lợi kiện mĩ hiên ngang, mặc hoàng bào, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ đứng trước chậu vàng.
Trong chậu vàng là nước cam tuyền, trong suốt như quỳnh tương.
Tay Hoàng Xá Lợi đặt trên mặt nước, có chút do dự.
Nàng ta cũng không muốn “rời khỏi giang hồ”, đang yên đang lành, cũng càng không có ý định xuất gia.
Chỉ là rửa tay một cái bình thường mà thôi.
Nhưng vì sao chỉ là rửa tay mà lại có cảm giác nghi thức như vậy đây?
Là bởi nàng ta đã không rửa tay khoảng hơn hai tháng rồi…
Chính xác là, kể từ khi Khương Vọng đạt hạng nhất trên Quan Hà Đài, hôm đó hai người có nắm tay nhau, tay phải của nàng ta, từ lúc đó vẫn luôn tránh nước, chưa rửa qua lần nào.
Hôm nay là ngày 27 tháng 9 năm 3919 Đạo Lịch.
Dựa theo cách nói của Đại tướng quân Hoàng Phất của Hoàng Long Vệ, ông ta bấm đốt ngón tay thật lâu, nói rằng hôm nay là ngày tay đẹp.
Nếu rửa tay vào ngày này, có thể được thần phật che chở, phúc vận trùng điệp, tay có thể vừa mềm mại mịn màng lại vừa cực kỳ xinh đẹp.
Cho nên dưới sự khuyên can không ngừng của cha, Hoàng Xá Lợi cuối cùng cũng chịu đồng ý rửa tay vào hôm nay, kết thúc ký ức tốt đẹp kéo dài suốt hơn hai tháng của nàng ta…
Như vậy cũng đủ rồi.
Hoàng Xá Lợi nàng không phải là người tham luyến sắc đẹp.
Lần sau lại cầm nữa là được rồi!
Chỉ là…
Đúng là vô cùng dư vị mà.
Tư thế oai hùng của Khương mĩ nhân ở Quan Hà Đài, đúng là người như tinh tú, kiếm tựa trăng sáng. Hơn nữa thái độ lúc Kiếm Tiên Nhân hiện ra, lưu hỏa quấn thân, áo choàng sương trắng bay lượn, ánh mắt kia… Đúng là độc nhất vô nhị!
Mà Hoàng Xá Lợi nàng, lại có thể ngay trên đài, cầm lấy tay của mĩ nhân.
Khiến bao nhiêu người ao ước đố kị, còn nàng ta gần quan được ban lộc.
Tuy chỉ ngắn ngủi mấy giây, với công phu Cứu Độ Thế Nhân Nhị Thập Tứ Tán Thủ của nàng ta, đã kịp vừa ngắt vừa nắm, sờ soạng khắp nơi rồi.
Trong lòng cũng Truy Tư lại trăm ngàn lần. Đến nay nhớ lại, vẫn vô cùng mĩ vị.
“Chuyện đó…”
Đại tướng quân Hoàng Long Vệ giống như một lão nông ngồi chồm hỗm bên cạnh, đầu đội mũ quả dưa, tay cầm tẩu thuốc, không nhịn được nói: “Nữu nhi à, giờ lành đã đến. Nhanh chóng rửa tay đi, chúng ta luyện Cứu Độ Thế Nhân Nhị Thập Tứ Tán Thủ một chút. Đã hai tháng chưa luyện rồi!”
“Cha không phải đang gạt ta đâu, đúng không lão đầu?” Hoàng Xá Lợi quay đầu lại hoài nghi nhìn ông ta: “Cái gì mà ngày tay đẹp, có phải là để gạt ta nhanh chóng luyện cái tán thủ tàn kia của cha hay không?”
Cứu Độ Thế Nhân Nhị Thập Tứ Tán Thủ, yêu cầu tâm như gương sáng, tay như lưu ly… Nói một cách nôm na chính là, tay phải sạch sẽ, không được nhiễm một hạt bụi.
Hơn hai tháng không rửa tay, tất nhiên rất khó phù hợp với tiêu chuẩn.
“Làm sao vậy được?” Hoàng Phất vung tẩu thuốc, kích động đứng lên: “Cha ngươi tính toán lâu như vậy, ngay cả Phật tổ cũng phải gật đầu! Sao có thể lừa ngươi chứ? Vô cùng chân thật!”
Hoàng Xá Lợi bĩu môi: “Thôi đi.”
Mặc dù có chút bất mãn với việc cha già dụ dỗ luyện một bộn võ thuật mười năm bất biến, nhưng vẫn thu hồi tầm mắt, đưa tay vào trong chậu nước.
“Báo!”
Một binh sĩ đúng lúc này chạy từ ngoài viện vào, quỳ một chân báo tin.
Hoàng Phất tiện tay dắt tẩu thuốc vào lưng quần, quay đầu nhìn sang, hỏi: “Có chuyện gì?”
Vẫn không quên đưa tay vỗ vỗ Hoàng Xá Lợi: “Ngươi rửa tay của ngươi đi.”
Hoàng Xá Lợi đương nhiên sẽ không nghe lời, đang trừng to mắt tò mò nhìn sang.