Khương Vọng phi người trên không trung, trở thành một chữ “nhân” to lớn trên bầu trời.
Chữ nhân đứng ở trong thiên địa.
Trường Tương Tư kêu lên không ngừng.
Hắn hướng thiên không đâm ra một kiếm!
Một mình một kiếm nghênh đón kiếm hải.
Đây là một người trẻ tuổi chưa tới hai mươi tuổi, mạnh mẽ đối đầu với một lực lượng không có cách nào có thể địch nổi.
Đây là một tu sĩ Nội Phủ, dũng cảm khiêu chiến uy quyền của trời sập.
Trên chiến trường vạn mã đang hý vang, trong sự im lặng đến đáng sợ của trăm ngàn đại quân, chỉ có duy nhất mình hắn xông ngược về phía thiên khung cao vời vợi, kiên quyết đến như vậy, chói mắt đến như thế.
Một màn này cho dù là mười năm hay cả trăm năm sau, cũng sẽ không bị những người đã chứng kiến ở nơi này quên đi.
Một người trong lúc vô vọng vẫn vung mạnh thanh kiếm, chính là vị anh hùng chân chính trong thế gian này.
Trong giây lát một tiếng rống giận, vang khắp thiên địa: “Khương Thanh Dương! Huynh muốn đi nơi nào? Trọng Huyền Thắng ta sẽ đi cùng với huynh!”
Ở bên trong trận doanh quân sự của Tề quốc, một thân thể to lớn bỗng nhiên bành trướng, trở thành một người khổng lồ ước chừng cao tới mười lăm mười sáu trượng, làm rung chuyển trời đất, tiếng thét ra như sấm. Một bước nhảy lên cao, xông thẳng về một vùng kiếm hải kia.
Một vùng kiếm hải xuất hiện quá mức tình cờ, lại biểu hiện quá mức mạnh mẽ.
Trên đường hẹp mà phải đối mặt với sinh tử, lại bất chợt gặp phải uy hiếp của trời sập... đây là một khoảng cách thực lực như rãnh trời mà trí thông minh cũng không tài nào có thể vượt qua.
Lúc này cho dù có lấy tất cả những thứ có thể lợi dụng ra, thì cũng không cách nào đối phó với một vùng biển kiếm khí này.
Trọng Huyền Thắng là một người thông minh tuyệt đỉnh, cho nên hắn ta hiểu rõ chuyện gì không thể làm.
Dứt khoát buông tha hết thảy suy tính, đem lựa chọn giao cho chính sự xúc động của bản thân mình, xuất ra Pháp Thiên Tượng Địa, nâng lên một vùng thiên khung này.
Nếu như Khương Vọng chết đi, thì ta cũng sẽ chết cùng hắn!
Một bóng người mặc áo giáp đen, tay cầm trọng kiếm, không nói tiếng nào đi theo bên cạnh Trọng Huyền Thắng.
Cho tới bây giờ Trọng Huyền Thắng đi nơi nào, nàng liền đi nơi đó.
Không hỏi nguyên do, bất kể sinh tử.
Nếu chém núi cao, liền chém núi cao, nếu chém kiếm hải, liền chém kiếm hải.
Dù là không làm nên chuyện gì, dù là... hài cốt không còn.
Cũng sẽ cùng Trọng Huyền Thắng ở chung một chỗ!
“Toàn quân kết trận! Nghe theo hiệu lệnh của ta! Lấy vùng phụ cận chỗ mũi tên rơi làm nơi chỗ tụ họp!” Lý Long Xuyên trên trán mang ngọc đái phất tay một cái, Khâu Sơn Cung đã được kéo căng thành một vòng cung, dây cung vừa động, mười mũi tên nhanh chóng bay ra, chia nhau rơi về mười vị trí hoàn toàn khác nhau, vừa vặn đối ứng với mười doanh trại của Tề quốc nơi này.
“Ta sẽ cùng với toàn quân liều chết!”
Hắn ta muốn thống nhất tập hợp lực lượng quân sự trong thời gian ngắn nhất, liều chết đánh lên một trận.
Lấy danh dự của Tồi Thành Hầu làm chứng!
Cơ hồ tất cả thiên kiêu có mặt trong trận doanh của Tề quốc đều đã bỏ qua việc điều khiển quân sự, mà toàn bộ đều giao cho Lý Long Xuyên thống nhất và đưa ra quyết định.
“Thế nhân đều biết Thạch Môn Lý!”
Câu nói này từ trước đến nay cũng không phải chỉ để nói không!
Mà Yến Phủ cũng không nói ra bất kỳ lời nói khẳng khái hùng dũng nào cả, cho dù đứng trên chiến trường đầy rẫy nguy hiểm thế này, y vẫn bày ra tư thái của một quý công tử ôn hòa và điềm đạm.
Chẳng qua là tay trái hất một cái, thì có tám Mặc Võ Sĩ giơ đao bay lên không trung, tay phải quơ một cái chính là một bàn tay phù triệt tràn đầy.
Y còn dành ra chút thòi gian ném một hộp trữ vật vào trong tay Lận Kiếp đang đứng bên cạnh, chỉ để lại một câu “Tùy tiện dùng”, thì đã bay lên trời cao.
Thiên kiêu Dực quốc Lận Kiếp sửng sốt một chút, bị một hộp đựng đầy phù triệt đập đến choáng váng mặt mày, nhưng không biết tại sao tên tay đã nắm chặt trường đao, người cũng kìm lòng không được bay thẳng về hướng thiên khung.
Học qua vô số điều lệnh của pháp gia, nhưng không một cái nào có thể giải thích được sự xúc động trong thời khắc này của hắn ta.
Có khi nào khi người ta sắp chết thì sẽ làm ra một vài hành động ngu xuẩn không?
Một thanh âm cực kỳ không dễ nghe vang lên -
“Sao có thể để tiểu đệ giành hết vinh quang được!”
Chỉ thấy trưởng tử của Sóc Phương Bá là Bảo Bá Chiêu phi thân đứng giữa không trung, dựng thẳng ngón tay lau giữa mi tâm một cái, lập tức triển khai thần thông “Thiên Mục”!
Thiên mục có hai tĩnh. Một cái để hiểu rõ mọi vật, còn một cái khác... là Thiên Phạt.
Từ trong con ngươi dựng thẳng giữa mi tâm của y, một đạo thần quang xông thẳng lên thiên khung, chính là “thiên phạt” chiếu rọi lên kiếm hải!
Thiên Phạt tất nhiên không thể nào xuyên thủng qua biển kiếm khí kinh khủng như thế kia được, chỉ là Bảo Bá Chiêu y làm sao có thể giương mắt nhìn một đám thiên kiêu tiểu đệ chết trước mặt y được?
Nếu như chuyện này mà truyền về Lâm Tri thì không biết người đệ đệ khiến người ta cảm thấy chán ghét kia sẽ cười nhạo y như thế nào nữa!
Trọng Huyền Tuân không coi trọng chiến trường này, Bá Bảo Chiêu y tới đây cũng chỉ vì muốn trở thành một tấm gương sáng của thiên kiêu ở Đông vực này!
So với Khương Vọng đã là chậm một bước, y không thể chậm hơn người khác được nữa.
Triều Vũ với xuất thân từ quân ngũ thì càng dứt khoát hơn, chỉ thấy duôi ngựa hất một cái, tựa như một đường cung sắc nhọn. Người đã bay thẳng lên trời cao, Tương Quỷ mặt xanh con ngươi đỏ chói đã nhảy thẳng về phía trước, thanh trường đao sắc bén tàng ở sau lưng...
Nàng ta xông thẳng về hướng kiếm hải, chỉ chờ đợi thời cơ xuất ra một đao mở ra một đường trên bầu trời này!
Đồng dạng là thiên kiêu Ngoại Lâu Cảnh Tạ Bảo Thụ, thân hình hắn ta dao động như một cây bút khổn lồ, mái túc bù xù rối bời, bên ngoài lầu cảnh thiên kiêu, Tạ Bảo Thụ lại là rung như chuyên cự bút, bù xù tóc rối bời, cao giọng xướng lên khúc ca điên cuồng -
“Trời sẽ không tuyệt nhân gian vào lúc đau khổ, vì thế khổ cực như thế này cũng nên để cho trời cao kia biết tới!”