Nhưng là...
Vừa mới trải qua một màn long trời lở đất, đối diện với nguy cơ sinh tử, nên nếu ngay lập tức bảo thiên kiêu của thuộc quân doanh của hai nước trở về trạng thái giằng co thì thật sự có hơi miễn cưỡng.
Thiên kiêu của Cảnh quốc dùng những tiểu trận liên hoàn nối tiếp để kết thành một quân trận phòng ngự lớn.
Thiên kiêu của Tề quốc đều bước theo sau Khương Vọng bay thẳng lên trời.
Quân đội thì tạm thời được Lý Long Xuyên dùng mưa tên dẫn dắt, kết thành một trận.
Thien kiêu của hai bên đều nâng mắt nhìn nhau…thực sự không còn chút chiến ý nào.
Giống như là hai con kiến, vốn là đang có khí thế hung hăng giằng co, đang muốn liều chết vật lộn.
Cũng thực sự là đang có ý chí muốn liều chết đánh nhau một trận.
Nhưng bỗng nhiên một người đi tới, dẫm xuống một cước, hai con kiến gần như là vừa dạo bước một lần qua quỷ môn quan…
Mặc dù người nọ đã đi xa, nhưng hai con kiến kia vẫn còn có chút sợ hãi khó tiêu.
Song phương nhìn nhau, một bầu không khí quỷ dị đột nhiên kéo dài…
Keng! keng! keng!
Đột nhiên ở hai bên Điểm Tướng Đài phía đông và tây, đồng thời có tiếng chiêng vang lên.
Dùng chùy đánh vào chiếng chính là lấy Minh Kim làm tiếng thu binh.
Đại khái là Liên Kính Chi và Phương Hựu đều biết rõ ràng hôm nay lòng quân không thể tập trung chiến đấu được. Thậm chí đến cả bọn họ đại khái cũng có tâm tình tương tự như vậy…
Đứng ở trước mặt những Diễn Đạo cường giả như Yến Xuân Hồi, Vu Khuyết, Khương Mộng Hùng như vậy thì cho dù là Đại Trụ Quốc của Tượng quốc hay Binh Mã Đại Nguyên Soái Húc quốc đi chăng nữa cũng có khác gì mấy tên tiểu tốt trên Tinh Nguyệt Nguyên này đâu?
Thiên kiêu hai bên đều lần lượt chỉnh lý lại đội ngũ của quân doanh của bên mình, trong quá trình này cũng không hề nói một lời nào.
Cuộc gặp gỡ trong ngày hôm nay khiến lòng ai cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, ngay cả mấy lời thoại độc ác như “ngày mai chắc chắn sẽ phá trận của nhà ngươi”, hay “sẽ lấy đầu chó của nhà ngươi”, cũng không có ai nói ra.
Dĩ nhiên... những tầm mắt rơi vào trên người Khương Vọng cũng không hề ít đi.
Đầu tiên, hắn đã chém chết Nhân Ma trước mặt hàng vạn quân binh, sau đó lại là người tiên phong xông lên nghênh đón kiếm hải, thật sự là vô cùng chói mắt, khiến cho người ta không có cách nào có thể khinh thường được.
“Thanh Dương!”
Trọng Huyền Thắng thu hồi lại thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, bàn tay xuất ra một chiêu, thậm chí hắn ta còn sử dụng cả Trọng Huyền chi lực: “Mau tới đây!”
Khương Vọng rút lại trạng thái Kiếm Tiên Nhân, tra lại kiếm vào trong vỏ, thuận theo Trọng Huyền chi lực, nhẹ nhàng rơi xuống bên người Trọng Huyền Thắng, hắn có chút buồn cười nói: “Trọng Huyền chi lực của huynh cường độ còn chưa đủ đâu, trở về chúng ta lại luyện tập thêm mấy lần nữa đi.”
Trọng Huyền Thắng làm như không nghe thấy, tất nhiên là phải luyện tập thêm rồi, nhưng tuyệt đối không có “chúng ta” nào ở đây.
Giờ phút này đi bên trái hắn ta là Thập Tứ thân mang trọng giáp, đi bên phải hắn ta là Thiên phủ Khương Thanh Dương, hắn ta ở giữa dẫn đường, nghênh ngang đi khắp quân doanh của Tề quốc, dáng điệu như muốn quét sạch mọi thứ, cực kỳ khí phái.
Lý Long Xuyên lật tay thu lại Khâu Sơn Cung, phi thân tới, khẽ cười nói: “Đệ nhất Nội Phủ trong sử sách của chúng ta làm sao mà càng ngày lại càng anh tuấn như thế chứ?”
“A ha ha.” Khương Vọng duy trì phẩm chất khiêm tốn: “Kia cũng phải xem là so với ai .”
Thập Tứ bất mãn trợn mắt nhìn hắn một cái.
“Ta nói là so sánh với ta của ngày hôm qua!” Khương Vọng vội vàng giải thích.
Yến Phủ thì đem cơ quan khống chế ở trong tay giao cho Lận Kiếp, ra hiệu cho y cất tám tên Mặc Võ Sĩ với một hộp phù triệt vẫn chưa dùng kia đi.
Những thứ này đều là những thứ có giá trị khó có thể lường, chẳng khác nào một đống nguyên thạch sáng loáng.
Thế mà chỉ vì y ngại phiền toái, liền tiện tay đưa cho Lận Kiếp cất giữ, thật giống như không hề lo sợ đối phương sẽ tham ô… Rõ ràng chỉ mới quen biết hai ngày…
Cũng không phải là nhẹ dạ cả tin…
Mà nguyên nhân chủ yếu nhất là vì y giàu có.
Nếu đổi lại là Khương Vọng, hắn nhất định sẽ một mình làm tất cả mọi thứ, thu thập đến một tấm giấy vụn cũng không để lại cho người khác, chứ đừng nói là để cho người ta có cơ hội tham ô…
Sau khi ném toàn bộ đồ vật lại ra sau lưng, y mới nhẹ nhàng thoải mái đi về phía Khương Vọng, mắt cười ôn hòa hỏi: “Như thế nào? Chuyến này đi xa, tiêu xài hết bao nhiêu nguyên thạch?”
Khương Vọng lúc này mới nhớ tới, cẩu đại... à không, Yến hiền huynh đã cam kết sẽ lo liệu tất cả chi phí hắn phải trả trong chuyến đi rời quý quốc này.
“Đừng có gấp.” Hắn dùng một nụ cười sáng lạng nhất đón tiếp vị hiền huynh này: “Ta vẫn chưa quay trở về, có phải hay không?”
Mấy ngày sau ở trên Tinh Nguyệt Nguyên này có lẽ vẫn có cơ hội tiêu xài, cơ trí như Khương Thanh Dương hắn dĩ nhiên không thể ăn thua thiệt mấy ngày đó được.
Mọi người đều cười.
Trọng Huyền Thắng lại hướng Lâm Tiện vẫy vẫy tay, nói với Khương Vọng: “Ta giới thiệu với huynh một người.”
Khương Vọng đã sớm nhận ra được, trừ mấy người bằng hữu của hắn ra, còn có vài ánh mắt vô cùng nóng bỏng rơi xuống trên người hắn.
Một người là phó tướng – người đang giúp Yến hiền huynh thu dọn đồ đạc, đến giờ hắn vẫn không biết người này là ai.
Mà một người khác chính là Lâm Tiện.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhìn sang.
“Ta là phó tướng của ngài.” Lâm Tiện có chút ngượng ngùng trả lời.
Khương Vọng vẫn không biết rõ ràng căn nguyên, nhưng hắn vẫn cười một cách ôn hòa nói: “Cảm giác được gặp lại một lần nữa thật tốt, thật ra ta không quá hiểu rõ mấy thứ như chiến cục, mấy ngày kế tiếp làm cộng sự, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho một vài lỗi lầm của ta.”
“Làm gì có, làm gì có.” Lâm Tiện khoát tay lia lịa: “Ta muốn đi theo ngài học tập nhiều hơn.”
“Tiền quân của chúng ta phân ra làm mười doanh, huynh nắm vị trí chủ tướng của một doanh. Nhưng vì lúc đó huynh vẫn còn chưa tới chiến trường, nên ta để cho Lâm Tiện thay mặt huynh chấp chưởng một thời gian…” Trọng Huyền Thắng một bên giải thích, một bên hỏi: “Hai ngươi hẳn là đã quen thuộc rồi?”