Khương Vọng vẫn không biết đối phương đã đứng ngoài quan sát trận chiến đánh vỡ truyền thuyết kia, nên chỉ cười một tiếng nói: “Ta có ấn tượng rất sâu sắc với Lâm huynh.”
Lâm Tiện vội nói: “Sao có thể gánh nổi sự quan tâm của Thanh Dương Tử!”
Lúc này Cao Triết từ xa tiến tới, trên mặt nở nụ cười, chào hỏi: “Khương huynh! Đã lâu không gặp!”
Khương Vọng cũng mỉm cười gật đầu: “Cao huynh.”
Trọng Huyền Thắng đưa tay kéo hắn một cái, ngăn cản mấy thứ khách khí lễ phép như thường ngày của Khương Vọng. Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn giữ lại một chút tình cảm, không trực tiếp nói mấy thứ như đừng có mà mấy loại a miêu a cẩu cũng phản ứng lại làm gì.
Cao Triết biểu tình cứng đờ gật đầu một cái, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Khương Vọng nhìn về phía Trọng Huyền Thắng, trong con ngươi lộ vẻ nghi vấn, Trọng Huyền Thắng chỉ nói: “Trở về doanh nói sau.”
Bao gồm cả Bảo Bá Chiêu, Triều Vũ, cho dù trước đó có quen biết hay không, đều chủ động tiến lên chào hỏi với Khương Vọng.
Cho dù là Tạ Bảo Thụ, cũng mang vẻ mặt cứng ngắc nói một câu “Hoan nghênh vào trận” . Kể cả Lôi Chiêm Càn cũng khó chịu nói vài thứ kiểu “Thập Nhất hoàng tử muốn ta truyền đạt lời hỏi thăm sức khỏe đến ngươi.”. Ngay cả Vương Di Ngô cũng nghênh mặt đi qua nói một câu “Ta rất mong đợi những biểu hiện tiếp theo của ngươi”…
Khương Vọng không quá thích ứng với mấy loại tình cảnh như thế này, nhưng hắn vẫn rất lễ phép đáp lại từng người một, không hề tỏ ra kiêu căng với bất kỳ người nào.
Từ trước đến nay hắn luôn cao ngạo với kẻ kiêu căng, nhưng lại khiên tốn với người khiêm tốn. Lúc ở điểm thấp nhất như vậy, khi đứng trên đỉnh cao cũng thế, không hề thay đổi.
Lận Kiếp vừa mới thu hồi xong Mặc Võ Sĩ, vội vàng đuổi kịp đội ngũ, nhanh chóng giao vật ở trong tay cho Yến Phủ, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Khương Vọng, vẻ mặt tươi cười nói: “Khương tước gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Hôm nay vừa thấy, quả là phong thái còn vượt xa cả lời đồn! Ta là Lận Kiếp của Dực quốc, ngài có thể gọi ta là Tiểu Lận hay Tiểu Kiếp cũng được!”
“Lận huynh, xin chào, xin chào…”
Khương Vọng cứ như vậy bị người khác vây quanh, đi về phía doanh trại mà đại quân đóng.
Về sau trong quân có viết ——
“... Tam quân nghe tin có Khương Thanh Dương tới, đều rất háo hức muốn gặp ngài.”
Ban đêm, sau khi nói chuyện một lúc lâu với Trọng Huyền Thắng ở trong quân trướng, Khương Vọng mới biết tại sao hắn ta lại không muốn qua lại với Cao Triết.
Thực ra hắn không có chút cảm xúc nào khi nói tới Cao Triết cả, lúc trước khi còn chơi chung hay đù bỡn, cũng không phải quá hợp nhau. Có một vài thứ thực ra không thể nào che giấu được, ví dụ Cao Triết vẫn luôn mơ hồ ghen tị với Yến Phủ…
Chẳng qua là sau đó có lẽ sự ghen tị đó đã chuyển dời lên trên người Khương Vọng hắn thôi.
Nếu Trọng Huyền Thắng đã quyết định như thế thì cứ xử lý như thế, muốn tuyệt giao thì cứ tuyệt giao thôi.
Hơn thế nữa, Trọng Huyền Thắng nắm rất chắc tình hình chính trị của Tề quốc, đã thế còn hiểu rõ nhân tâm hơn hắn rất nhiều, vì thế lựa chọn theo Thắng ca, rất ít khi gặp phải trường hợp sai lầm.
Có một số người luôn nghĩ rằng chỉ có kiểu mạnh vì gạo bạo vì tiền mới gọi là thủ đoạn giao tế, nhưng nào ngờ thực ra tính khí cũng là một trong những nhân tố vô cùng quan trọng khi kết giao với người khác. Nổi giận với người nào, nổi giận dưới tình huống như thế nào hay làm sao để có thể nổi giận cũng là một học vấn vô cùng uyên thâm.
Lúc này Trọng Huyền Thắng cũng mới biết, Khương Vọng không hề nhận được thông báo của hắn ta, mà chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp, đi tới Tinh Nguyệt Nguyên, rồi mới đuổi kịp trận chiến này.
Hắn ta không kiềm được bĩu môi nói: “Ta còn tưởng huynh cố ý đuổi Nhân Ma tới tiền tuyến để nâng cao tên tuổi cơ đấy, nhưng suy nghĩ lại thì huynh không thể nào là một người có thể suy nghĩ ra được cái ý tưởng như thế…quả nhiên chỉ là sự trùng hợp!”
Khương Vọng liếc nhìn hắn ta, ánh mắt có chút nguy hiểm ý: “Hình như huynh không quá tôn trọng đệ nhất Nội Phủ từ xưa tới nay.”
‘Haizzz!” Trọng Huyền Thắng thân mật đánh cánh tay của hắn một cái nói: “Ta là đang khen huynh chất phác phúc hậu, khiêm tốn nội liễm! Không thể làm ra mấy hành động khoe khoang kiểu đó ấy chứ!”
Vì có Thập Tứ đứng ở ngay bên cạnh nên Khương Vọng tạm thời để lại cho tên mập này mấy phần mặt mũi, không so đó với hắn ta quá nhiều.
Chỉ cười một tiếng: “Phải không? Ta cảm thấy huynh cũng thật chất phác phúc hậu!”
“Tất nhiên!” Trọng Huyền Thắng nói khoác mà không biết ngượng: “Bằng không tại sao hai huynh đệ ta lại thân thiết giống như huynh đệ ruột thịt như thế chứ? Cai này gọi là người họp theo loài, chất phác phải chơi cùng với chất phác!”
Khương Vọng thật sự rất muốn nói một câu, muốn đối vừa ý huynh quả thật cũng chả dễ dàng gì. Nhưng hắn nghĩ cũng lâu rồi không gặp mặt, vẫn nên lưu lại mấy phần ấm áp mới phải. Vì thế hắn lại khen một câu: “Trọng Huyền công tử nghĩa khí ngút trời, ai mà không biết cơ chứ?”
Trọng Huyền Thắng toét miệng cười nói: “Quá khen, quá khen rồi, bổn công tử không thích khoe khoang. Không giống với mấy người chỉ có mặt mũi dáng dấp, thích mặc đồ trắng đâu.”
“Đúng rồi, chất phác huynh.” Khương Vọng nhìn hắn ta, cười như không cười: “Ta nghe nói có người bồi thường tiền cho cái bùa hộ mệnh thiên phẩm cái thế vô song mà ta để lại ở đất phong rồi?”
Người bình thường khẳng định theo bản năng liền hỏi “Nghe ai nói”, hận không thể ngay lập tức tìm ra kẻ mật báo làm bại lộ toàn bộ tin tức của mình một cách sạch sẽ tính sổ.
Nhưng Trọng Huyền Béo là người như thế nào?
Rất là tự nhiên vỗ trán một cái: “Huynh xem cái trí nhớ của ta này! Huynh mà không nói thì ta cũng suýt chút nữa quên mất rồi! Chuyện là như vầy… bùa hộ mạng của huynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn…ta giúp huynh đòi lại một chút tiền bồi thường!”
Dứt lời, trịnh trọng mà moi ra một đao tệ, đặt vào trên tay Khương Vọng.
Khương Vọng nhìn đao tệ trong tay một chút, lại nhìn Trọng Huyền Thắng một chút, lại nhìn
đao tệ một chút.
“Thế nào?” Trọng Huyền Thắng mặt đầy mê mang mà hỏi: “Không phải huynh chỉ dùng có một đao tệ để mua nó hay sao?”
Khương Vọng nhất thời không có lời nào để chống đỡ.
Vì thế hắn dứt khoát dùng sở trường thay sở đoản, cực kỳ lễ phép nhìn về phía Thập Tứ nói: “Thập Tứ cô nương, tối nay cảnh đẹp, không bằng cô nương đi ra ngoài ngắm trăng một chút đi…”
...