Thập Tứ cuối cùng cũng không thể nào đi ngắm trăng được.
Bởi vì lúc này người ở trên Tinh Nguyệt Nguyên, ngày mai vẫn còn một trận chiến lớn đang đợi, gần như tất cả các vị thiên kiêu đều đang nắm chặt thời gian để quen thuộc với quân đội, tìm hiểu chiến trường, sửa đổi mục tiêu...
Cũng chỉ có Trọng Huyền Thắng tâm đại, còn kéo Khương Vọng trò chuyện lúc nửa đêm như thế này.
Đi ra từ bên trong quân trướng của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng liền tự mình đi tới đệ thập doanh.
Trong doanh trại phần lớn sĩ tốt đều là người bình thường, chỉ hiểu một chút quân võ đơn giản. Trừ đội ngũ gác đêm bên ngoài, đại đa số đều đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tiện mang theo hai người, vô cùng tẫn trách tuần tra doanh trại.
Vào thời điểm Khương Vọng đi tới quân doanh, y đang nói chuyện phiếm với một binh sĩ gác đêm.
Lúc bình thường ân cần hỏi han binh sĩ, thì lúc lâm trận những người binh sĩ đó mới có thể có tinh thần liều chết xông lên…Đây có lẽ là tư chất mà một danh tướng cần có. Nếu dựa vào điểm này mà nói thì Lâm Tiện làm cũng không quá tệ.
Từ xa nhìn thấy Khương Vọng đi tới, y liền vội vàng tiến tới, tôn kính chảo hỏi: “Khương đại nhân.”
Khương Vọng lúc này đã biết, lúc hắn một mình đánh tứ đại Nhân Ma, Lâm Tiện ở ngay tại bên cạnh xem cuộc chiến. Cũng biết Lâm Tiện đã bảo vệ mình trước mặt mọi người như thế nào, nói mấy thứ như “nguyện làm môn hạ chó săn”, nghiễm nhiên chính là người theo đuổi cuồng nhiệt của hắn…
Khó tránh khỏi có chút tâm tình vi diệu.
“Lâm tướng quân cực khổ. Ta cùng với Trọng Huyền huynh trò chuyện quá lâu, làm trễ nải thời gian, lại để cho ngươi một mình ở nơi này mệt mỏi rồi.”
“Đây là bổn phận của mạt tướng, mạt tướng không cảm thấy mệt mỏi.” Thái độ của Lâm Tiện vô cùng nhún nhường: “Tướng quân vào lúc này có rãnh không? Mạt tướng báo cáo với ngài một chút tình huống cụ thể của doanh chúng ta.”
“Ta cũng đang muốn thỉnh giáo với Lâm tướng quân...” Khương Vọng nói: “Chúng ta đi vào trong doanh lại nói.”
Sau khi vào bên trong doanh trướng của chủ tướng, cả hai đều ngồi xuống. Lâm Tiện một chút thời gian cũng không trễ nãi, liền lập tức nói: “Doanh của chúng ta tổng cộng có năm ngàn người, tất cả đều là hảo hán khí huyết tràn đầy, có thể duy trì huyết khí quân trận bình thường. Bên trong doanh chia làm năm đội, mỗi đội gồm một ngàn người, năm đội trưởng đều có tu vi Thông Thiên Cảnh…”
Đối với người bình thường mà nói, thể lực trời sinh của nam nhân và nữ nhân đã có một sự khác biệt vô cùng lớn. Nói một cách phổ biến, huyết khí của người nam nhân sẽ mạnh hơn nữ nhân một chút.
Mà chiến trận của binh gia chính là thông qua điều động huyết khí của con người để cho người bình thường cũng có thể để lộ ra chiến lực siêu phàm.
“Dùng sức mạnh của đám đông để làm năng lực siêu phàm” .
Cho nên phần lớn binh sĩ bên trong quân đội của các nước đều là hán tử.
Sau khi đã đạt được siêu phàm thì sự khác biệt về thể lực trời sinh liền bị xóa bỏ. Yếu tố quyết định sự mạnh yếu của chiến lực, chính là tu vi của mỗi người.
Cho nên đi đôi với điều này chính là khi nhắc đến những vị quân quan mang tu vi siêu phàm thì không hề câu nệ mấy thứ như giới tính, nam nữ đều rất thường gặp.
Khương Vọng lẳng lặng nghe xong lời giới thiệu của Lâm Tiện, liền đã hiểu đại khái về đệ thập doanh mà hắn chấp chưởng.
Tổng cộng có năm mươi tu sĩ siêu phàm, chính là trong một trăm danh sĩ thì sẽ có một vị tu sĩ siêu phàm. Nếu đối với Húc quốc mà nói, thì đây đã là đội hình chủ lực rồi.
Những tu sĩ siêu phàm này chính là lực lượng nòng cốt cho chiến trận huyết khí, còn những binh sĩ phổ thông khác thì là lực lượng cơ sở của huyết khí chiến trận.
Nếu toàn bộ quân đội đều là tu sĩ siêu phàm thì tất nhiên có thể trực tiếp sử dụng các loại chiến trận chân nguyên. Đương nhiên, điều này cũng không chứng tỏ rằng chiến trận chân nguyên chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn chiến trận khí huyết, chẳng qua là dẫu sao thì là tu sĩ siêu phàm thì sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
“Ta đã hiểu rõ đại khái rồi.” Khương Vọng khen: “Lâm tướng quân tóm tắt rất rõ ràng... xuất thân từ tướng môn hay sao?”
“Có học qua một ít binh pháp...” Lâm Tiện lắc đầu nói: “Để cho đại nhân chê cười rồi.”
Tuy rằng y không biểu hiện ra quá nhiều, nhưng làm gì có chuyện chỉ học qua một ít…
Dung quốc thật sự đang bồi dưỡng Lâm Tiện thành trụ cột tương lai cho đất nước mà không phải chỉ xem y như một thủ hạ có thiên phú tu hành kinh người.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ta nghe nói lúc ta đánh giết với bọn người Vạn Ác Nhân Ma ở Đoạn Hồn Hạp, ngươi cũng có mặt ở đó?”
“Vâng, mạt tướng dựa vào Vô Câu thần thông để ẩn nấp bên trong trận…” Lâm Tiện có chút xấu hổ nói: “May mắn có thể đứng bên cạnh quan sát được trận chiến trong truyền thuyết của Khương đại nhân.”
“Thật ra thì ta có một nghi ngờ muốn hỏi…” Khương Vọng mỉm cười nhìn y: “Lúc đó ta có một thời điểm vô cùng yếu ớt, nếu như ngươi đứng bên cạnh quan sát, tại sao không nhân cơ hội xuất thủ đánh lén ta?’
Lâm Tiện trầm mặc một hồi, hơi mím môi, mới nói: “Nói thật thì ý nghĩ đó cũng đã thoáng qua trong đầu mạt tướng. Ngài là thiên kiêu của Tề quốc, giống như một tòa núi cao, ép xuống tới nỗi khiến ta gần như không thể thở được. Ta xác thực cũng đã nghĩ tới việc… dời ngài đi.”
“Nhưng có hai thứ khiến ta phải thay đổi sự lựa chọn.”
“Một là lúc ngài mới tiến vào Đọa Hồn Hiệp, rõ ràng ngài có thể tiện tay giết chết ta, nhưng ngài chỉ bảo ta phải giữ bí mật, trừ cái này ra thì không làm gì nữa. Hình ảnh lúc đó cứ hiện lên trong đầu ta.”
“Thứ hai là sự sợ hãi đối với ngài, cho dù ngài đã ở trong trạng thái như vậy rồi, nhưng ta cũng không đủ dũng cảm và lòng tin là có thể đánh thắng ngài.”
Y quỳ ngồi trên mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối, bày tỏ một loại thần phục, thẳng thắn bộc bạch: “Thành thật mà nói, ta cũng không biết là kính ngài nhiều hơn hay là sợ ngài nhiều hơn. Tóm lại ta đã do dự rất lâu, cũng không thể nào rút đao ra được. Nên ta chỉ có thể lựa chọn lặng lẽ rời đi…”
Lâm Tiện nói xong những lời này, hướng về phía Khương Vọng cúi đầu hành lễ: “Đây là tâm tình của một nhân vật yếu đuối như ta. Nếu như Khương Vọng đại nhân thật sự thấy ngại vì điều đó thì bây giờ ngài trục xuất ta ra khỏi trại, ta cũng có thể hiểu được.”