Tinh quang kia từ xa đến gần, dần dần rõ ràng.
Trên thần tọa lộng lẫy, một bà lão tóc trắng xoá đang ngồi ngay ngắn.
Đôi tay khô gầy của bà đặt lên nhau trước người, ngón tay quấn vào với nhau, có chút khẩn trương rõ ràng.
Nhưng ánh mắt lại yên lặng nhìn về phía trước...
Nhìn thấy ánh mắt này, đại khái có thể hiểu được, cái gì gọi là trông mòn con mắt.
Khương Vọng và Tiểu Phiền bà bà cũng quen thuộc. Hắn chắp lên tay, rất lễ phép mà chuẩn bị chào hỏi...
Bóng lưng tăng y xanh nhạt kia đã cản ánh mắt.
Quan Diễn đã thành tựu tinh quân chi vị, sớm đi lên nghênh đón. Hơn nữa, rất rõ ràng là, Tiểu Phiền bà bà cũng không nhìn thấy một vị thiên kiêu trẻ tuổi nào đó...
Tràn đầy trong mắt của bà là hòa thượng tuấn lãng mặc tăng y xanh nhạt kia.
Mà bà nhìn thấy trong mắt hòa thượng kia cũng đều là chính bà.
Hư không gì đó, ngôi sao gì đó, thần tọa gì đó, người tạp vụ gì đó...
Khi người có tình đối mặt, toàn bộ vũ trụ đều dư thừa.
Đôi người hữu tình đã chịu khổ năm trăm năm, nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Trong mắt bọn họ có nước mắt, có năm tháng tang thương, ngươi biết bọn họ trải qua bao nhiêu thống khổ dày vò, nhưng lúc này bọn họ nhìn nhau lại chỉ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Bây giờ bọn họ có thể yên tĩnh mà nhìn lẫn nhau như vậy.
Chịu khổ trong năm tháng dài đằng đẵng kia không có ý nghĩa cỡ nào.
“Vậy...”
Khương Vọng rất không muốn sát phong cảnh, nhưng hắn cũng không thể cứ đứng ở hư không này mà nhìn.
Đành phải lúng ta lúng túng mở miệng nói: “Không có việc gì thì ta đi trước đây, bên phía hiện thế còn có chuyện đâu.”
Dựa vào chính mình, hắn đương nhiên không đi được, hắn chỉ ám chỉ Quan Diễn tiễn hắn đi.
“Ta tiễn tiểu hữu một đoạn đường.” Quan Diễn nói.
Đôi mắt y vẫn nhìn bà lão ẩu trước mặt, chỉ vung ống tay áo lên, bốn phía đã rỗng tuếch.
Đến cả một lời nói khách sáo, Khương Vọng cũng không kịp nói, đã biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu Phiền vẫn nhìn Quan Diễn, Quan Diễn vẫn nhìn Tiểu Phiền.
Bọn họ nhìn nhau không biết thời gian dài bao lâu, phảng phất có thể mắt nhìn mắt đến thiên hoang địa lão.
Tiểu Phiền bà bà giơ tay lên, chạm vào mặt Quan Diễn.
Gương mặt xuất hiện trong mơ vô số lần này, thật là chân thực sao?
Thần ơi, nếu như đây là mơ, xin đừng tỉnh quá sớm.
Trong nháy mắt ngón tay chạm đến gương mặt Quan Diễn, tay của bà run lên.
Xúc cảm ôn hoà, chân thực kia nghiệm chứng hạnh phúc trong lòng bà.
Nhưng ánh mắt rơi vào đôi tay hằn sâu vết nhăn của mình, và gương mặt vẫn thần tú, tuấn lãng của Quan Diễn.
Tiểu Phiền bà bà rũ mắt xuống, khó mà đè nén đau thương.
Quả thật đã gặp lại nhau.
Thế nhưng, một ngày này tới quá muộn...
“Ta già rồi.” Bà nhẹ giọng thở dài.
Giờ khắc này, bà bỗng nhiên rất muốn gào khóc.
Thế nhưng, bà đã rất già, bà khóc lên sẽ thật buồn cười.
“Ta cũng có thể già.” Quan Diễn nói.
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, Tiểu Phiền nhìn thấy gương mặt Quan Diễn dần dần bò lên nếp nhăn, da của y bắt đầu lỏng, ánh mắt của y bắt đầu vẩn đục.
Y dùng đôi tay cũng sinh ra vết nhăn, nhẹ nhàng cầm tay của bà.
Duy chỉ có âm thanh vẫn dịu dàng như vậy: “Nàng cũng có thể trẻ tuổi.”
Một loại lực lượng ấm áp truyền đến từ trong lòng bàn tay Quan Diễn.
Tiểu Phiền cảm nhận được một loại sức sống đã lâu không gặp khôi phục trong thân thể. Nàng có thể cảm giác được, làn da của nàng trở nên chặt chẽ một lần nữa, đôi mắt của nàng trong trẻo trở lại. Hết thảy vết tích thanh xuân, hoạt bát đều nở rộ một lần nữa trên thân thể của nàng.
Thực vật khô héo, lại là một xuân.
Nàng không kìm lòng nổi mà nắm chặt tay Quan Diễn, nói khẽ: “Chúng ta phải ở bên nhau, cùng già đi, hoặc là cùng trẻ tuổi.”
Năm trăm năm chịu khổ, năm trăm năm hi vọng, cũng chỉ là hai chữ thôi...
“Bên nhau”.
Chỉ có tình yêu mới có thể chống đỡ năm tháng dài dằng dặc.
Trong vũ trụ mịt mờ này, trước Ngọc Hành tinh đã phủ kín màu ngọc bích.
Một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài cùng một tăng nhân khuôn mặt thần tú, tay cầm tay nhìn nhau.
Làn thu thuỷ lưu chuyển trong mắt thiếu nữ, nàng nhìn bộ tăng y xanh nhạt kia một chút, nhỏ giọng hỏi: “Chàng còn là hòa thượng sao?”
Quan Diễn cúi đầu nhìn, cười nói: “Đã sớm hoàn tục rồi.”
Khi đang nói chuyện, tăng y xanh nhạt trên người y đã biến thành nho sam.
“Nàng thích thư sinh không?” Y dịu dàng hỏi.
Quần áo trên người lại thay đổi.
“Võ sĩ?”
Lại đổi.
“Du hiệp?”
Lại đổi.
“Quan tướng?”
Tiểu Phiền dùng ngón tay trỏ, nhẹ nhàng đặt trên môi Quan Diễn.
“Chàng thế nào, ta đều thích. Chỉ cần...”
Nàng xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn dũng cảm mà nhìn vào ánh mắt y: “Chỉ cần có thể thành thân.”
Ta có thể biến thành tất cả dáng vẻ nàng thích.
Mà ta thích tất cả dáng vẻ của chàng.
Thời gian hơn năm trăm năm, xảy ra bao nhiêu câu chuyện, mang đi bao nhiêu vết tích.
Dường như hết thảy đã thay đổi, lại dường như chưa có gì từng thay đổi.
Hoảng hốt như hết thảy trở lại lúc ban đầu.
Ngày đó, nàng đang hái linh ti. Ngày đó, y từ trên trời giáng xuống.
Y nói: “Cô nương...”
...
Thời gian dài dằng dặc bị xuyên qua, tiêu biến trong ánh mắt dịu dàng như biển.
Thiếu niên tuấn lãng trước mắt nói: “Cô nương, chúng ta về nhà thôi.”
…
Tiền bối Quan Diễn từng nói, nếu xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, toà Tinh Lâu hóa thành tinh hoàn quấn trên cổ tay Khương Vọng sẽ dẫn hắn trở lại nơi hắn đến, hoặc đi thế giới ứng với thất tinh khác.
Đương nhiên, hiện tại tiền bối Quan Diễn thành tựu tinh quân, tất nhiên là không cần đi theo đường cũ. Y chỉ vung ống tay áo lên, Ngọc Hành tinh quang vô cùng vô tận sẽ cuốn theo Khương Vọng rời đi.
Thật có thể nói là sức mạnh vĩ đại khó lường.
Mặc dù quá trình hơi vội vàng...
Đây là một lần lữ hành cự ly siêu xa, lại không giống hai lần trước, hoặc trong Thất Tinh Lâu, hoặc trong Tinh Lâu của tiền bối Quan Diễn. Lần này, Khương Vọng gần như vượt qua bằng thân thể.
Thuần túy lấy thân thể xuyên qua khoảng cách thời gian và không gian, đây là uy năng mà tu sĩ Ngoại Lâu làm thế nào cũng không thể với tới.
Đương nhiên, tinh quang ngoài thân Khương Vọng... Thực sự bao bọc hắn hơi quá chặt.
Trên đường đi hoàn toàn không có khó khăn gì cần hắn dùng thân thể đối mặt.
Ngọc Hành tinh quang dày đặc đến gần như ngưng thành hình thật. Khương Vọng thân ở trong tinh quang xán lạn, thật ra lại hoàn toàn không có thời gian thưởng thức phong cảnh vũ trụ.
Bởi vì... Hắn đang được tinh quang tôi thể.