Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2104 - Chương 2104: Cơn Lốc (1)

Chương 2104: Cơn lốc (1)

Bước đầu tiên của tuyệt đại đa số tu sĩ sau khi thành tựu Ngoại Lâu chính là tiếp dẫn ánh sáng Thánh lâu ở tinh khung xa xôi, lấy tinh quang tôi thể. Thân thể tu sĩ Ngoại Lâu phổ biến mạnh hơn tu sĩ Nội Phủ một bậc thang cũng bởi vì như vậy.

Nhưng một bước cuối cùng Tinh Quang Thánh Lâu của Khương Vọng tới quá đột ngột, bị Quan Diễn đại sư tiện tay bắt một cái đã thành hình... Chính hắn cũng ngơ ngác, tất cả phản ứng đều chậm một nhịp.

Cho tới giờ khắc này, trong hành trình trở về hiện thế, hắn mới bắt đầu rèn luyện thân thể một cách tự nhiên.

Rèn luyện thân thể chỉ có thể dùng tinh quang mà mình nắm trong tay. Cho nên mặc dù Tinh Lâu của hắn đứng ngay ở vị trí hạch tâm của Ngọc Hành tinh, thời khắc này cũng không thể trực tiếp dùng lượng lớn tinh quang bao bọc hắn để tôi thể...

Mà cũng không quá cần thiết.

Bởi vì giờ phút này, tinh lực do tòa Tinh Lâu đầu tiên hắn lập thành truyền đến quá mênh mông!

Tinh lực Ngoại Lâu chạy nhanh qua mỗi một góc trong thân thể, Khương Vọng không ngừng lấy đạo nguyên tiếp dẫn, hợp nhất, càng về sau phát triển đến mức cần triển khai ánh sáng thần thông để giúp đỡ sắp xếp.

Dùng hết sức lực cũng không tôi luyện hết, hoàn toàn không tồn tại tình huống tinh lực thiếu thốn mà người tu hành tiền bối nói tới.

Không biết là bởi vì lúc này hắn còn cách Tinh Lâu của mình rất gần, hay bởi vì phẩm chất của toà Tinh Lâu này quá cao, lực lượng quá mạnh.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu. Khương Vọng đang được bọc trong tinh quang như biển, rõ ràng cảm nhận được Tinh Lâu của chính hắn đang dần dần cách lúc càng xa.

Từ nay về sau, trong vũ trụ mịt mờ, hắn đã có một tín tiêu rõ ràng.

Trên ý nghĩa thời không, quả thật là càng ngày càng xa, nhưng trong quá trình tinh quang tôi thể, hắn lại cảm thấy mình và Tinh Lâu càng lúc càng gần.

Đó phảng phất là ý chí kéo dài của hắn, là một loại tồn tại khác của hắn trong vũ trụ mịt mờ.

Hắn không biết cảm nhận của người khác đối với Tinh Quang Thánh Lâu có phải như thế hay không. Hắn cảm nhận được Tinh Lâu của mình giống như đang cảm nhận một mình khác.

Có một loại cảm giác phong phú từ trong đến ngoài, không chỉ là chèo chống trên lực lượng, cũng là chỗ dựa trên ý chí.

Tín niệm thực thi suốt một đường đi tới nay đều được nghiệm chứng trên Tinh Tuang Thánh Lâu, cuối cùng thành “Chân”, thành “Đạo” .

“Từ xưa Liêm Trinh khó phân biệt nhất”, ngôi sao này biến ảo khó dò, mà Khương Vọng lấy chữ “Tín” để xác định, quả là thích đáng.

Đặc biệt, “Tín” của hắn không phải lầu các trên không trung, mà là đạo lý đã thực tiễn cho tới nay, càng vô cùng củng cố, rất có sức thuyết phục.

Đương nhiên, Long Thần bị trấn áp trong lâu, cũng làm ra cống hiến rất lớn vì toà Tinh Lâu này...

...

...

Quan Diễn thành tựu Ngọc Hành tinh quân, trận pháp vây nhốt vùng hư không này của Long Thần cũng bị xoá đi một cách im ắng.

Ngọc Hành cuối cùng sẽ không cố định ở một chỗ, lần nữa co lại thành một điểm sáng, sau đó biến mất.

Toà tinh tháp bảy tầng màu xanh mà Khương Vọng lập thành trên Ngọc Hành cũng trở về tinh khung. Đương nhiên, từ đầu đến cuối, nó ở trong phạm vi hạch tâm nhất của khái niệm Ngọc Hành, tắm rửa Ngọc Hành tinh lực thuần túy nhất... Giống như vào ở hoàng cung tại thành Lâm Tri.

Trên ngôi sao bản mệnh của Ngọc Hành tinh quân, Quan Diễn nắm tay Tiểu Phiền, dạo bước trong Sâm Hải xanh um tươi tốt.

Ánh mặt trời vừa đúng, xuyên thấu qua khe hở cành lá, chiếu xuống làm cái bóng lỗ chỗ loang lổ.

Một con sóc co thành viên thịt, lộn một vòng trên mặt đất, lăn đến trước mặt một con sóc khác.

Hai con chim dựa sát vào nhau trên nhánh cây...

Năm tháng dừng lại tại đây, thời gian ôn nhu từ đây.

Quan Diễn dừng bước lại: “Hình như ta quên mất chuyện gì.”

Tiểu Phiền quan tâm hỏi: “Điều đó rất quan trọng sao?”

“Cả đời này của ta, điều quan trọng, rất quan trọng, quan trọng nhất...” Ánh mắt Quan Diễn nhìn nàng sáng ngời, y lại không ngăn được nụ cười: “Đều ở trước mặt ta.”

...

...

Hiện thế, chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên.

Chiến tranh tiếp tục ròng rã bảy ngày đã biến nơi này thành luyện ngục nhân gian.

Từ xưa đến nay, nhất tướng công thành vạn cốt khô, lời nói này đã trở thành chú giải cho chiến tranh khốc liệt.

Nhưng thật ra, có người công thành, thì có người thất bại.

Điều càng khiến người ta tuyệt vọng hơn cả nhất tướng công thành vạn cốt khô là sau vạn cốt khô lại chưa công được thành.

Chẳng lẽ đây chính là điều thảm khốc nhất sao?

Đại Trụ Quốc Tượng quốc, Liên Kính Chi, và đại nguyên soái Húc quốc, Phương Hựu, có lẽ có đáp án khác.

Trên Tinh Nguyệt Nguyên, bọn họ đưa vào mấy chục vạn binh lính. Đó là mấy chục vạn quốc dân, là mấy chục vạn chiến sĩ trung liệt của quốc gia...

Thắng bại của trận chiến tranh này lại không liên quan đến bọn họ.

Mỗi người trong bọn họ chỉ có thể chờ trên Tướng đài cao cao, yên lặng nhìn xem.

Giống như một bức tượng điêu khắc cũng chỉ thừa lại tác dụng của bức điêu khắc, giống như việc này không liên quan đến mình, cũng quả thực bất lực.

Chỉ có thể xem như vậy.

“Đứng trên Tướng đài cao như vậy... Không lạnh sao?” Liên Ngọc Thiền nghĩ thầm trong lòng.

Nàng ta cảm thấy lạnh.

Đặc biệt là ngắm nhìn chiến trường xa xa, loại lạnh lẽo phảng phất thấm ra từ chỗ sâu nhất trong linh hồn, khiến nàng ta nhiều lần muốn thoát đi ——

Chiến trận cắn xé chiến trận, cờ xí đối kháng cờ xí.

Binh lính hai nước Tượng, Húc chém giết thành một đoàn, đã khó mà phân rõ lẫn nhau.

Mỗi thời mỗi khắc đều có người ngã xuống, một thanh dao quân dụng kết thúc một sinh mệnh, một cái đầu lâu đặt dấu chấm hết cho một đời người.

Không phải một ngày như thế, không phải hai ngày như thế.

Bảy ngày ngắn ngủi, quân số trước trận đã bổ sung mười bảy lần!

Chiến trường trung tâm nhất vĩnh viễn có quy mô gần mười vạn người, luôn có người ngã xuống, luôn có người bổ sung.

Liên tục không ngừng, điền máu cùng hồn vào đó.

Đây không phải chiến tranh thì là gì?

Đối với thiên kiêu hai bên Tề, Cảnh, đây chính là một hồi trò chơi cạnh tranh tương đối tàn khốc, hay có thể nói, là một lần đại luyện binh để rèn luyện tài năng chiến tranh của hai bên.

Nhưng đối với hai nước Tượng, Húc... Đây chính là chiến tranh.

Chiến tranh quá khốc liệt, lại quá chân thực.

Là chiến tranh khiến từng sinh mệnh tươi sống điêu tàn.

Gào rống đau nhức, gầm thét, kim thiết va chạm nhau...

Đây là âm thanh của chiến tranh, nó rõ ràng vang lên bên tai, lại có vẻ xa xôi như thế.

Song kiếm bên hông đang kêu trong vỏ, nếu có thể, nàng ta thật muốn rút kiếm mà xông lên.

Thế nhưng, không thể.

Bình Luận (0)
Comment