Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2112 - Chương 2112: Yến Cư (1)

Chương 2112: Yến Cư (1)

"Chỉ bằng những tên phế vật của Đô thành Tuần Kiểm Phủ kia sao? Nếu như mười năm còn không điều tra rõ ràng, chẳng lẽ Tu Viễn ngươi cần phải bị giam lỏng mười năm? Cả đời không điều tra rõ ràng, chẳng lẽ ngươi còn bị giam giữ cả đời hay sao?"

Nước đã được đun sôi, Tu Viễn xách ấm trà từ trên lò lửa xuống, chậm rãi sấy chén trà, thuận miệng nói: "Dù sao vẫn tốt hơn là bị nhốt vào trong ngục chứ?"

Diêm Đồ cười lạnh, nói: "Ta còn thật không biết, Tu tướng quân còn có thể an ủi bản thân như vậy."

Tu Viễn thở dài, nói: "Đúng là ta đã thiếu giám sát đối với việc tiến cử Thôi Trữ. Quấy nhiễu Thánh giá, suýt nữa thì làm bẩn thanh danh của Đế quân... Ta vẫn còn có thể ngồi đây uống trà với ngươi cũng đã đủ rồi."

"Phạm vào tội giám sát sơ suất, cách chức đợi điều tra là chuyện tất nhiên, chúng ta không có gì có thể nói, thế nhưng phải điều tra tới khi nào, cũng phải có một điều lệ rõ ràng chứ?" Diêm Đồ bất mãn, nói: "Bắc Nha bên kia không có chút động tĩnh nào. Trịnh Thế đều trốn tránh không gặp ta. Mà Tu Viễn ngươi, đường đường Chân Nhân đương đại, thống soái của Cửu Tốt, lại không thể rời khỏi tòa nhà này! Từng ngày đều vậy, vô hạn lặp lại! Ngươi đã lập vô số công lao hãn mã vì Đại Tề chúng ta, sao có thể chịu đựng nỗi nhục nhã này?"

Tu Viễn lắc đầu: "Trương Vịnh khóc từ, Thập Nhất hoàng tử còn thất sủng, Thôi Trữ thích đế, làm sao mà ta có thể ngoại lệ được?"

Diêm Đồ cả giận nói: "Chuyện của ngươi đâu giống với chuyện của Thập Nhất hoàng tử? Hai chuyện khác nhau há có thể nói gộp làm một?"

"Có lẽ có thể, có lẽ không thể." Tu Viễn mở bình thanh trúc ra, dùng kẹp trúc kẹp một vài lá trà xanh biếc ở trong ra, cẩn thận bỏ vào chén trà, nóI: "Ta tin tưởng bất cứ chuyện gì đều phải bỏ ra cái giá tương ứng. Ta vi phạm, ta cần gánh chịu. Công lao mà ta lập nên, bệ hạ cũng sẽ nhớ kỹ. Tĩnh dưỡng trong phủ vài năm, cũng chưa hẳn không thể chấp nhận."

"Bệ hạ đương nhiên anh minh thần võ." Diêm Đồ trầm giọng nói: "Chỉ sợ có người che đậy, không cho bệ hạ biết!"

"Bệ hạ anh minh thần võ, làm sao có thể bị người che đi đôi tai chứ?" Sau khi Tu Viễn hoàn thành bước pha trà cuối cùng, mới đưa tay mời: "Diêm huynh, mời dùng trà."

Bóng đêm bị ngăn cản bên ngoài cửa, Diêm Đồ nhìn chén trà bốc hơi nóng này, trước khi uống trà bỗng nhớ tới một vấn đề...

Giờ này phút này, vị Thập Nhất hoàng tử kia, có còn tâm tình uống trà hay không?

...

...

"Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..."

Tiếng ho khan kịch liệt vang vọng trong cung điện, xuyên qua ban đêm dài dằng dặc này.

Tổng quản thái giám Phùng Cố của Trường Sinh Cung, nếp nhăn trên mặt đã rất sâu, nhìn về phía trước với vẻ mặt lo lắng. Tia sáng trong mắt chợt tối chợt sáng, chợt xa chợt gần.

Trên thư án, có một tấm giấy tuyên trắng như tuyết, trên giấy là một bức chữ chưa được viết xong.

Hoàng tử tuổi trẻ mặc một bộ áo lông chồn trắng, đang ngồi trước thư án. Tay trái nắm chặt tay, đưa lên che miệng, ho tới mức gương mặt đỏ bừng. Tay phải cầm bút lông sói, lơ lửng trước nghiên mực. Một giọt mực vẫn dính trên đầu bút, rung động theo từng tiếng ho khan, thế nhưng lại vẫn cứ không rơi xuống.

Đợi tới khi tiếng ho khan dần dần ngừng lại, Phùng Cố mới nhẹ giọng khuyên nhủ: "Điện hạ, vẫn nên uống thuốc đi."

Tại góc trái trên cùng của án thư, có một chiếc bát bạch ngọc, bên trong là nước thuốc màu đen, còn có mấy đợt khí nóng lượn lờ.

"Không muốn uống." Khương Vô Khí nói chuyện hơi vất vả.

Hắn ta lại ho khan vài tiếng, mới ổn định lại.

Hắn ta cứ cầm theo bút lông sói, quay đầu nhìn qua bên ngoài cửa sổ.

Chẳng biết khi nào, sắc trời mờ mờ đã xuyên thủng màn đêm.

"Chắc hẳn đã có tin tức từ Tinh Nguyệt Nguyên bên kia truyền về." Hắn lạnh nhạt nói.

Tựa như là vì chứng minh, ngoài điện lại trùng hợp có tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân rất gấp gáp.

Phùng Cố hơi nghiêng người, đã ngăn trước cửa điện.

Không bao lâu, tiếng bước chân dần đi xa, Phùng Cố lại trở lại trước thư án, chỉ là trên tay có thêm một phong thư.

"Điện hạ, quân tình khẩn cấp."

"Đọc."

Phùng Cố mở thư ra, vừa nhìn vừa đọc: "Chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên đã phân ra thắng bại. Khương Thanh Dương trở lại từ thiên ngoại, một kiếm định càn khôn. Quân Thần và thống soái Đấu Ách quân Vu Khuyết, đã ký kết "Minh ước Tinh Nguyệt"."

Sau khi đọc xong, mặc dù trên mặt Phùng Cố không chút biểu cảm, thế nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự kính nể.

Trước kia lão ta là thân tín của Lôi quý phi, đi theo làm tùy tùng bên người bà ấy. Sau chuyện Lôi quý phi bỏ mình, cũng chủ động xin tới chăm sóc Khương Vô Khí.

Qua nhiều năm như vậy, có thể nói là nhìn Khương Vô Khí lớn lên từng ngày.

Vị quý tộc thiên hoàng được vô số người chú trọng này, chịu đựng sự đau đớn mà người thường không thể tưởng tượng, cũng có được tài trí mà người thường không thể với tới.

Tựa như hiện tại.

Mặc dù lão cũng biết được những tin tức tình báo về Tinh Nguyệt Nguyên tương đương với Khương Vô Khí, thế nhưng lão lại hoàn toàn không thể dự đoán được hướng đi của chiến tranh, hết lần này tới lần khác, Khương Vô Khí lại có thể phán đoán chính xác thời gian mà chiến tranh kết thúc.

Nếu như không phải là hiểu rõ thiên kiêu của hai trận doanh, cùng với nắm rõ tình thế trên toàn bộ chiến trường, sẽ không thể suy tính cục diện chiến tranh rõ ràng tới như vậy.

"Cô còn tưởng rằng, người rực rỡ hào quang trong trận chiến này sẽ là Trần Toán hoặc là Trọng Huyền Thắng, không nghĩ tới Khương Thanh Dương lại trở về." Khương Vô Khí nói tới đây, dừng một lát rồi nói tiếp: "Xem ra dị động của Ngọc Hành Tinh có liên quan tới hắn... nói tới, đối với việc hắn rời khỏi doanh địa trước trận chiến, Chiến Sự Đường dự định xử lý như thế nào?"

"Lấy công lao tiêu trừ." Phùng Cố nói.

Khương Vô Khí im lặng một lát, nói: "Chắc hẳn trong 'Minh ước Tinh Nguyệt', cũng nhấn mạnh trừng phạt đối với Trang quốc."

Nghe vậy, Phùng Cố lại lật qua đọc lại những điều khoản liên quan tới "Minh ước Tinh Nguyệt" phía sau bức thư...lão đã biết những điều khoản khi trước của minh ước, cho nên vừa nãy còn không đọc kỹ.

Sau khi lật qua, lão sửng sốt. Minh ước giữa hai quốc gia bá chủ, lại là minh ước sau khi trải qua cuộc chiến tranh tại Tinh Nguyệt Nguyên mới ký kết, mỗi một chữ đều phải suy đi nghĩ lại nhiều lần, thế mà bây giờ lại điều chỉnh chỉ vì Khương Vọng thôi sao?

Biểu hiện trên chiến trường của người này khủng bố tới mức nào?

Bình Luận (0)
Comment