Rõ ràng lão ta có rất nhiều chủ đề có liên quan tới Khương Vô Khí... thế nhưng nên nói cái gì đây?
Người đã không còn.
Vẫn dẫn Khương Vọng tới trước thiên điện kia, Phùng Cố hít sâu một hơi, mới dừng ở cửa, nghiêng người làm một thủ thế mời, nói: "Điện hạ nói, bất cứ vật nào ở trong điện này, nếu tước gia nhìn trúng, đều có thể lấy đi. Sau đó không còn gặp, cũng coi là để lại vật kỷ niệm cho tước gia."
Khương Vọng nhớ kỹ, nơi này là thư phòng của Khương Vô Khí.
Là nơi cung chủ Trường Sinh Cung thường ở, tự nhiên không thể thiếu một vài thứ quý giá.
Mấy chữ "đều có thể lấy" này, giá trị khó có thể tính toán.
Sau đó... không còn gặp.
Khi nhận được tin chết của Khương Vô Khí, kỳ thật Khương Vọng luôn cảm thấy mơ hồ, có một loại cảm giác không chân thật. Mặc dù hắn biết tin tức này không thể giả được, thế nhưng vẫn cảm thấy có phải là sẽ có biến hóa gì hay không.
Nhân vật chói sáng như vậy, tại sao nói chết là chết đây?
Tới tận khi nghe được câu nói này của Phùng công công, hắn mới ý thức được...
Khương Vô Khí đúng là đã rời đi.
Cũng không bởi vì hắn ta quá chói sáng mà tử vong lại nhân từ nương tay.
Khương Vọng đi vào trong điện, thứ thu hút ánh mắt của hắn đầu tiên, lại là chiếc thư án kia.
Góc trên bên phải thư án, có một đống sách giải trí đặt nơi đó.
Khương Vô Khí từng giới thiệu, khi nhàn rỗi hắn ta thường đọc những câu chuyện về các chí sĩ giàu lòng nhân ái, hay là ác quỷ hào hiệp.
Hiện tại nghĩ lại, đối với nhân vật lòng mang thiên hạ như hắn ta mà nói, nhàn rỗi là chuyện đớn đau nhất. Cho nên cần tìm một chút gửi gắm tại những bản sách giải trí này.
Nếu không phải sinh ra tại nhà đế vương, chưa biết chừng hắn ta cũng sẽ đeo một thanh trường kiếm, hành hiệp trượng nghĩa khắp thiên hạ, khoái ý ân cừu. Tựa như sự kích động của ngày đó, muốn so tài với Khương Vọng.
Hắn ta mới mười bảy tuổi mà thôi.
Tại góc trên bên trái thư án, là một bát thuốc. Đã nguội lạnh từ lâu, thế nhưng vẫn làm người ta ngửi được vị đắng chắt.
Tại chính giữa thư án, là một tấm giấy tuyên trắng như tuyết.
Ngoài ra còn có bút lông đặt trên nghiên mực, mà nước mực cũng đã khô cạn.
"Điện hạ đi rất gấp, ta vẫn chưa thu dọn." Phùng Cố giải thích.
Hai mặt tường trong thư phòng này đều là giá sách, đủ loại sách vở rực rỡ muôn màu.
Phùng Cố đứng tại trước mặt tường đối diện thư án, chủ động giới thiệu: "Nơi này đều là kinh điển của bách gia, trứ tác của các học phái đều có một vài quyển. Có thể đặt ở nơi này, phần lớn đã được điện hạ nghiên cứu, cảm thấy còn có giá trị để thảo luận."
Khương Vọng chỉ quét qua một lần, đã sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm.
Phùng Cố lại đi tới trước mặt tường khác, chăm chú giới thiệu: "Nơi này đặt một vài đạo pháp, bí thuật cùng với bút ký tu hành của điện hạ, cùng với một vài văn chương, thi từ tranh chữ mà điện hạ sáng tác."
Giá sách tại mặt tường này, cũng đã sắp xếp đầy tràn, đủ thấy được tích lũy của Khương Vô Khí như thế nào.
Phùng Cố chỉ về phía đối diện, nói: "Nơi này đều là những vật trang trí mà điện hạ yêu thích, trong đó còn có một vài pháp khí có uy năng không tầm thường... tước gia muốn cái gì, cứ lấy đi một thứ là được."
Trên kệ dựa sát mặt tường này, có rất nhiều thứ khác nhau được đặt lên đó, phần lớn là những thứ mà Khương Vọng chưa từng thấy. Lần trước chỉ liếc qua mà thôi, lần này nhìn kỹ... vẫn là chỉ có thể nhìn lại không thể biết nó là gì.
Trong toàn bộ thư phòng, chỉ có bức tường phía sau thư án là trống không.
Sau thư án, trên ghế dựa lớn mà Khương Vô Khí thường ngồi, có một chiếc gối dựa màu trắng, hơi hư hại, Phùng Cố cũng không định giới thiệu.
Khương Vọng đi tới trước kệ sách chất đầy văn chương bút ký của Khương Vô Khí, hỏi: "Ta có thể đọc chúng không?"
"Ngài có thể tùy ý." Phùng Cố nói.
Không đi đọc những bí pháp tu hành quý giá, cũng không đọc bút ký tu hành của vị thiên kiêu tuyệt thế này, Khương Vọng chỉ an tĩnh đọc một vài văn chương của Khương Vô Khí đã viết.
Những văn chương này thể hiện cách nhìn nhận của Thập Nhất hoàng tử đối với quốc gia, với thế giới cùng với nhân sinh.
Đọc sách, như đang tâm sự với tác giả.
Đọc trong một khoảng thời gian rất dài, từng trang từng trang được lật qua.
Phùng Cố cũng không thúc giục, chỉ yên lặng ở một bên chờ đợi.
Sau khi lật xong văn chương, Khương Vọng lại đi lật tranh chữ của Khương Vô Khí.
Quyển tranh chữ đặt ở phía trên nhất, rõ ràng là vừa được viết không lâu, còn chưa kịp hong khô.
Khương Vọng mở nó ra, chỉ thấy một bức chữ có khí thế hào hùng...
"Trời không bỏ Đại Tề ta, sinh ta Khương Vô Khí!"
Tinh khí thần mà bức chữ này thể hiện ra, cũng không khớp với hình tượng ốm yếu của Thập Nhất hoàng tử.
Thế nhưng lại phù hợp với hình tượng cung chủ Trường Sinh Cung, lấy thân làm mồi, tiêu diệt toàn bộ gian tế của Bình Đẳng quốc tại Đại Tề.
"Ta lấy bức chữ này đi." Khương Vọng nói.
"Đương nhiên là có thể..." Phùng Cố cảm thấy ngạc nhiên, trong thư phòng có vô số bảo vật, còn nhiều bí thuật bảo khí, trứ tác của bách gia, Khương Vọng lại không chọn những thứ đó, chỉ lựa chọn bức chữ cuối cùng mà Khương Vô Khí tự viết.
Tuy rằng là Khương Vô Khí viết, thế nhưng cũng không ẩn chứa thần thông gì, thực sự không thể so với những vật quý báu khác.
Lão ta không nhịn được mà nhắc nhở: "Ngài không nghĩ thêm sao?"
Khương Vọng cẩn thận cuốn bức tranh chữ này lại, thu vào hộp trữ vật, nói với giọng điệu nghiêm túc: "Điện hạ nói để lại cho ta vật kỷ niệm, bức chữ này có thể làm cho ta nhớ tới hắn."
Phùng Cố lộ vẻ cảm động, thế nhưng lại thu hồi cảm xúc của mình, chỉ nói: "Tước gia muốn lấy cái gì cũng được, đây là di mệnh của điện hạ."
"Cám ơn." Khương Vọng liếc nhìn xugn quanh, toàn bộ thư phòng đều có lưu lại dấu vết của Khương Vô Khí, sáng tỏ lại đầy sức sống như thế, cũng là nguyên nhân mà Phùng Cố không muốn thu dọn.
"Hi vọng khi điện hạ ra đi, đã đạt được điều mà hắn muốn." Cuối cùng, hắn chỉ nói như vậy.
Phùng Cố cụp mắt không nói lời nào.
Chữ cũng đã thu, Khương Vọng chuẩn bị rời đi nơi đây.