Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2127 - Chương 2127: Tuyết Toàn Thành (1)

Chương 2127: Tuyết toàn thành (1)

Thế nhưng đúng lúc này, Phùng Cố lại nghĩ tới một chuyện.

"Đúng rồi." Lão trở lại bên giá sách, lấy một quyển sách ra, đi tới.

"Lần trước khi tước gia tới Trường Sinh Cung lần đầu, điện hạ còn cố ý chuẩn bị một phần lễ vật này để tặng cho ngươi... thế nhưng về sau lại không kịp."

Khương Vọng biết, lúc đó mình đang chạy khỏi Tề quốc, vẫn luôn bị đuổi giết...

"Sách gì?" Hắn hơi tò mò, nhận lấy.

Đây là một quyển sách được thiết kế vô cùng đẹp đẽ, trên đó có năm chữ lớn...

"Liệt Quốc Thiên Kiều Truyện."

Lúc này Khương Vọng mới hoảng hốt nhớ lại, có vẻ, tựa như, hình như lần trước, đã từng nói chuyện với Khương Vô Khí về quyển sách này rồi.

Góc dưới bên trái quyển sách còn có một con dấu, viết là: "Thiên Đô Điển Tàng".

Gần đây, Khương tước gia đọc rất nhiều sách, đương nhiên biết "Thiên Đô" là nhãn hàng nổi tiếng lâu năm về việc làm sách, từ trước tới nay "Thiên Đô Điển Tàng" đều là những tác phẩm kinh điển.

Không khỏi nói thầm.

Tại sao Thiên Đô Điển Tàng đều phạm lỗi đây?

Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được, tâm ý của Khương Vô Khí, là cung chủ Trường Sinh Cung, chỉ vì một câu thuận miệng tào lao của hắn, lại tìm tới thiên đô điển tàng của "Liệt Quốc Thiên Kiều Truyện".

Thế nhưng hắn thật chỉ thuận miệng nói một câu tào lao mà thôi, từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ đọc sách giải trí nào cả.

Thế nhưng tình cảnh này, tâm ý của cố nhân đã mất, làm sao mà hắn có thể từ chối được?

Chỉ có thể tiếp nhận, cảm thán: "Điện hạ nhọc lòng."

Phùng Cố cung kính thi lễ: "Mời tước gia đi từ từ, ta đã tuổi già sức yếu, sẽ không tiễn ngài."

"Không cần đưa tiễn, ngài cứ nghỉ ngơi đi... xin nén bi thương."

Khương Vọng chân thành hoàn lễ, sau đó tự mình rời khỏi nơi này.

Tuy Trường Sinh Cung rộng lớn, thế nhưng đi mấy lần Khương Vọng cũng đã thuộc đường.

Vừa đi hắn còn tiện tay mở quyển sách mà Khương Vô Khí tặng cho hắn ra, cũng muốn xem xem sách giải trí làm cho Thập Nhất hoàng tử hao tâm tổn trí thu thập, cùng với Trọng Huyền Phong Hoa say mê, tới cùng là viết cái gì...

Sau khi xem xong hai trang.

Bịch!

Hắn khép sách lại.

Bước chân tăng tốc, mặt đỏ tới mang tai.

Ngày 26 tháng 10 năm 55 theo lịch Nguyên Phượng, là kỳ hạn lễ tang của Khương Vô Khí.

Quy cách lần tang lễ này chưa từng có.

Từ Triều nghị đại phu Ôn Diên Ngọc tổng quản Lễ bộ chủ tế.

Thiên tử dụ lệnh:

Chín mươi người hầu cận thị vệ sở thuộc Trường Sinh Cung, sáu trăm quan viên hộ quân của Tông Nhân Phủ, mặc áo tang hai mươi bảy ngày.

Cả triều văn võ, bỏ mũ mão mặc quần áo tang bảy ngày.

Tôn quý như Thiên tử, cũng bỏ mũ miện ba ngày làm tế.

Chính điện của Trường Sinh Cung thiết lập nghi giá, vương công đại thần tụ tập đầy đủ, hành lễ theo nghi thức.

Ngoài điện bày tiệc, sắp xếp mười lăm bàn.

Trong vòng mười ba ngày quân dân và quan viên Lâm Tri đều không mua vui, không gả cưới. Quân dân và quan viên trong thiên hạ không mua vui, không gả cưới trong vòng ba ngày...

Quy cách tang lễ như thế, đã vượt xa quy cách tang lễ mà một hoàng tử có thể hưởng thụ.

Trong thời gian này, ba trăm dặm toàn thành Lâm Tri đều khoác lên mình bộ áo tang.

Kể cả tứ đại danh quán trong Lâm Tri, một số thanh lâu, quán rượu, sòng bạc đều treo biển đóng cửa không hành nghề.

Có vẻ như Thiên tử còn ngại chưa đủ, mệnh lệnh công khai lăng trì hai mươi ba tên gian tế của Bình Đẳng Quốc bao gồm cả thống soái Diêm Đồ của Trảm Vũ quân cùng bộ đầu Thanh Bài tam phẩm Lệ Hữu Cứu tại đạo trường, an ủi vong linh của Thập Nhất hoàng tử.

Khi Chân Nhân chết, đất trời đều buồn, dùng điều này tế điện Cung chủ Trường Sinh Cung, thật sự là lễ cách rất cao.

Nghe nói số lượng bách tính vây xem hành hình có thể bao phủ một khu vực khoảng năm dặm, tạo thành tường vây chật như nêm cối xung quanh đạo trường.

...

...

"Đi xem hay không?" Tại Khương gia trong Diêu Quang Phường, Trọng Huyền Thắng nói: "Còn một chút thời gian nữa."

Khương Vọng mặc tang phục từ trong đi ra, hỏi: "Nhìn cái gì?"

Trọng Huyền Thắng híp mắt lại, thời gian trôi nhanh, cái tên trước mắt này đúng là trưởng thành. Rõ ràng chỉ mặc một bộ vải thô áo gai, thế nhưng khi hắn mặc lại cho người ta cảm giác phong độ nhẹ nhàng. Mà dáng vẻ đi lại của tên này đúng là có tiên khí... Tiên thuật lại tốt như vậy sao?

Lại nhìn về mình, bộ tang phục đang dán sát người, làm mình rất khó chịu... bộ này đúng là không vừa vặn lắm!

Về sau còn phải sai mấy người may vá tới đây mới được, ừ, cũng phải chuẩn bị thêm một cỗ kiệu nữa. Bồn hoa trong nội viện này không quá đẹp, cần đổi lại.

Trong nháy mắt này, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, ngoài miệng thì nói: "Lệ Hữu Cứu làm hại huynh khổ như vậy, không muốn tận mắt nhìn tên đó bị lăng trì xử tử như thế nào hay sao? Nghe nói lần này cần lăng trì đủ 3318 đao, số vết đao không đủ, không thể để cho tên đó tắt thở."

Khương Vọng lắc đầu, nói: "Nếu như tên đó đã phải chết, có gì hay mà nhìn chứ?"

"Huynh không hận người này sao?" Thập Tứ hỏi thăm với vẻ tò mò.

"Hận, vô duyên vô cớ làm hại ta, làm sao ta lại không hận chứ?" Khương Vọng nói với giọng nghiêm túc: "Nếu như Lệ Hữu Cứu không bị bắt lại, còn có thể sống tiếp, về sau ta chắc chắn sẽ giết gã, đây là nỗi hận của ta đối với gã. Thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, ta chỉ muốn gã chết, cũng không muốn thưởng thức quá trình chết đi của gã."

"Vậy thì vẫn nên để triều đình tới giết đi." Trọng Huyền Thắng nói: "Ngay cả thống soái Cửu Tốt đều là người của bọn họ, thế lực của Bình Đẳng Quốc còn mạnh hơn so với sự tưởng tượng của ta. Huynh không nên đứng ở phía trước."

Nhiều lần bị Bình Đẳng Quốc nhằm vào, đương nhiên là Khương Vọng có ý kiến rất lớn đối với Bình Đẳng Quốc, thế nhưng hắn cũng không nói cái gì quá nặng lời, lại còn nhẹ nhàng đổi qua đề tài này: "Hôm nay là tang lễ của Thập Nhất hoàng tử, chúng ta vẫn nên đi tới thắp nén hương đi."

Trọng Huyền Thắng: ...

Khương Vọng mới chợt hiểu, nói: "A, suýt nữa thì ta quên mất!"

Hắn sửa sang cổ áo, nói với giọng hời hợt: "Chỉ có quan viên trên tam phẩm, mới có thể vào chính điện Trường Sinh Cung thắp nén hương... Khục, vậy ta đi trước một bước."

Dứt lời, hắn vẩy vạt áo, không cho Trọng Huyền Béo có cơ hội phản kích, đi với vẻ phóng khoáng.

Trọng Huyền Thắng lại rất bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng của tên này, nói với Thập Tứ: "Vấn đề vừa rồi ta đã hỏi sai rồi."

Thập Tứ nghiêng đầu nhìn lại, quăng tới ánh mắt nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment