Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2128 - Chương 2128: Tuyết Toàn Thành (2)

Chương 2128: Tuyết toàn thành (2)

"Ta hẳn nên hỏi hắn, có muốn nghiên cứu biểu hiện của kim khu ngọc tủy khi bị lăng trì hay không. Cùng với việc có muốn quan sát cơ thể của Chân Nhân đương đại chịu đựng 3318 đao tại khoảng cách gần hay không. Mặt khác, đao pháp của đao phủ có thể chém được kim khu ngọc tủy cùng với thân thể Chân Nhân cũng đáng được học tập một phen."

Thập Tứ suy nghĩ một lát, cũng đồng ý với lời nói của Trọng Huyền Thắng rất có đạo lý. Khương Vọng đúng là người có hứng thú với những chuyện này.

"Vậy ngươi có đi quan sát hay không?" Nàng hỏi.

"Không đi." Trọng Huyền Thắng quay trở về nhà của mình, nói: "Chết một Chân Nhân cũng không phải là chuyện hiếm có gì cho cam."

"Ngươi cũng không đi tang lễ hay sao?" Thập Tứ đuổi theo hắn ta, hỏi tiếp.

"Có thể đi muộn chút cũng không sao..." Trọng Huyền Thắng lại không thể bảo trì sự bình tĩnh được nữa: "Bây giờ ta thấy cái tên họ Khương đã tức giận!"

...

...

Toàn thành đều phủ màu trắng, Trường Lạc Cung cũng không ngoại lệ.

Thái tử Khương Vô Hoa của Đại Tề mặc tang phục, ra ngoài cung nghênh đón: "Hôm nay mẫu hậu rảnh rỗi nên tới đây sao?"

Hoàng hậu Đại Tề nắm tay y đi vào trong cung, mặc dù bước đi rất nhanh thế nhưng vẫn không mất sự uy nghi: "Hôm nay là tang lễ của Thập Nhất, mẫu hậu sợ con thương tâm quá độ, cho nên tới thăm con. Đợi lát nữa con hãy đi cùng ta tới Trường Sinh Cung."

Thế là Khương Vô Hoa không nói thêm gì nữa.

Hai mẹ con đi vào trong cung, đều ngồi xuống.

Hà hoàng hậu nhìn quanh một vòng, hỏi: "Ninh nhi đâu?"

Khương Vô Hoa thuận miệng nói: "Ngủ dậy muộn, vẫn còn đang trang điểm nữa."

Thấy hoàng hậu hơi nhíu mày.

Y lại nhẹ giọng giải thích: "Mộc mạc cũng có cách trang điểm mộc mạc. Ninh nhi sẽ đúng mực."

Thế là Hà hoàng hậu lướt qua điểm này, nhẹ nhàng khoát tay áo.

Cung nữ hầu cận liên tục lui ra ngoài, trong cả cung diện chỉ còn lại hai mẹ con ngồi gần nhau.

Đây là một đôi mẹ con tôn quý nhất trên toàn Đông Vực.

"Quy cách của Thập Nhất đã là quy cách dành cho Thái tử, thế nhưng Thái tử vẫn còn ở đây! Ta không hiểu bệ hạ đang suy nghĩ gì nữa!" Giọng điệu của hoàng hậu đã rất bất mãn.

Thế mà Khương Vô Hoa lại không đố kị, chỉ nói nhỏ: "Mệnh đồ của Thập Nhất nhiều thăng trầm, khó trách khỏi việc phụ hoàng quan tâm hơn chút. Khi đệ ấy còn sống, ta cũng không tranh với đệ ấy. Hiện tại đệ ấy đã đi, càng không cần tranh cái gì nữa."

Hoàng hậu thở dài một hơi, nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc trên trán Khương Vô Hoa: "Mỗi ngày ông ấy đều yêu cái này yêu cái kia, khi nào mới có thể yêu con nhiều hơn chút? Con cũng là con ruột của ông ấy, là Thái tử của Đại Tề. Con sinh ra muộn, không có cùng ông ta vượt qua thời điểm gian nan nhất, chẳng lẽ là lỗi của con? Có mẹ quan tâm, chẳng lẽ là lỗi của con? Con đã ưu tú như vậy, không mắc sai lầm nào. Tại sao ông ta vẫn hà khắc với con như thế?"

Khương Vô Hoa vẫn bình tĩnh như thường, không chút nào oán giận: "Được thừa hưởng lợi ích từ xã tắc, cũng muốn gánh trách nhiệm của xã tắc, hà khắc chút đối với Thái tử cũng là chuyện nên làm. Nếu như chờ thừa hưởng đất nước rồi mới mắc sai lầm, tổn thương sẽ là nền tảng lập quốc. Thiên chuy bách luyện, mới có thể trở thành minh quân trị quốc."

Sự bất mãn lẫn tức giận của hoàng hậu hoàn toàn biến mất.

Bà ta ung dung ngồi nơi đó, chỉ còn lại sự cao quý cùng khoan dung độ lượng: "Con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Dù cho con thật nghĩ như vậy hay là giả nghĩ như vậy, mãi mãi con đều phải nghĩ như vậy."

Sự phàn nàn cùng bất mãn của bà ta, có lẽ là thật lòng, thế nhưng biểu hiện ra ngoài, thì hoàn toàn chính là thử thách dành cho Thái tử. Nếu như ở trước mặt mẫu hậu mình, Thái tử cũng không bị dẫn dắt ra bất cứ sự oán hận nào, mới thật sự là thiên tâm vô khuyết.

"Nhi thần thật tâm thật lòng nghĩ như vậy." Khương Vô Hoa nói.

Thế nhân đều biết, bởi vì cựu Thái tử Khương Vô Lượng phát ngôn đầy sự oán hận, bị Thiên tử giam lỏng tại Thanh Thạch Cung, rồi chết già trong đó.

Lúc đó, y đã bị phế sáu năm, sáu năm không có chuyện gì, thế nhưng vừa trở lại, kết quả lại là kết thúc tất cả.

Thế nhưng "phát ngôn đầy sự oán hận" đó, làm sao mà Ngự Sử biết được đây?

Tiền xa chi giám, hậu sự chi sư!(*)

(*: kết hợp từ hai câu thành ngữ, ý là phải học tập thất bại khi trước, để tham khảo về sau.)

Hoàng hậu gật đầu với vẻ thỏa mãn, bản tâm thật hay giả đều không quan trọng, người làm mẹ như bà ta đều không đoán ra được, cũng không cần phán đoán. Như vậy cũng tốt, có thể biểu hiện như vậy từ đầu tới cuối, đó chính là thật nhân hậu.

Lại hỏi: "Con định thành tựu Thần Lâm khi nào?"

"Qua một khoảng thời gian nữa đi, thời cơ tốt nhất đã qua." Khương Vô Hoa bình tĩnh nói: "Thập Nhất vừa mới đi, con là huynh trưởng, không sớm không muộn lại lựa chọn lúc này trở thành Thần Lâm, mọi người nên buồn bã thay cho Thập Nhất, hay là vui mừng thay cho ta đây? Phụ hoàng cũng có thể muốn hỏi, Thái tử muốn biểu hiện cái gì? Thái tử muốn làm cái gì?"

"Cũng tốt, con làm đúng." Hoàng hậu Đại Tề hoàn toàn yên lòng, đứng dậy nói: "Hiện tại đi tới Trường Sinh Cung đi, nếu muộn thì phụ hoàng con sẽ không vui."

"Được." Khương Vô Hoa ấm giọng nói: "Để con đi gọi Ninh nhi một tiếng."

...

...

Hôm nay Trường Sinh Cung hoàn toàn là màu trắng, như bị tuyết phủ đầy vậy.

Làm cho Khương Vọng có một loại cảm giác Khương Vô Khí vẫn đứng tại trước mặt, còn khoác một chiếc áo lông chồn trắng nữa.

Tất cả mọi người nơi đây, đều mặc áo tang, thần tình buồn bã, thế nhưng cũng không biết có mấy người thật sự đau buồn nữa!

Triều nghị đại phu Ôn Diên Ngọc dẫn theo quan viên Lễ bộ, đã tiếp quản toàn bộ ngoại cung của Trường Sinh Cung, sắp xếp toàn bộ nghi lễ.

Hai vị Viên ngoại lang của Lễ bộ canh giữ bên ngoài Trường Sinh Cung, phụ trách đón đưa.

Thậm chí chính Ôn Diên Ngọc cũng đứng ở một bên.

Đương nhiên, dù cho những người có thể đi tới Trường Sinh Cung tế lễ vào thời điểm này đều không giàu thì sang, thế nhưng cũng không có mấy người có tư cách nói chuyện với Ôn Diên Ngọc.

Ông ta là chủ trì lần tang lễ này.

Bình Luận (0)
Comment