Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2140 - Chương 2140: Chiết Trường Liễu (3)

Chương 2140: Chiết Trường Liễu (3)

"... Một quyển sách ghi chép các loại dị thú, thông tin khá là toàn diện." Tu Viễn nói: "Tuy rằng rất nhiều dị thú trong sách đã tuyệt tích, nhưng theo một mức độ nào đó thì nó cũng đại diện cho một đoạn lịch sử, giúp ngươi nhận thức sâu sắc hơn về thế giới này. Ngươi sẽ không gặp trắc trở khi lên Thần Lâm, nhưng ngươi cần hiểu rõ thế giới này nếu muốn trở thành chân nhân. Có cơ hội... thì nên đọc một lần."

Y không tiện nói với vị thiên kiêu trẻ tuổi đứng đầu Đại Tề này rằng đó chỉ là một trong những quyển sách cơ bản của Tắc Hạ Học Cung.

"Ta hiểu rồi!" Khương Vọng gật đầu dứt khoát.

Biết là biết, không biết là không biết. Vấn đề vốn tích lũy không đủ là do điều kiện bẩm sinh chứ không phải là do lỗi của hắn, không có gì phải xấu hổ cả. Hắn còn trẻ, còn có tuổi thanh xuân tươi đẹp, chỉ cần cố gắng nhiều hơn để bù đắp là được.

"Có một loài chim tên là Phụ Vũ..." Tu Viễn vuốt ve ly rượu, thở dài: "Ta vẫn luôn muốn gặp nó nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy, ta nghĩ nó đã không còn tồn tại nữa."

"Loài chim này có thần thông rất mạnh à? Có cách giết đặc biệt gì sao?" Khương Vọng tò mò hỏi.

"..." Tu Viễn có cảm giác như đàn gảy tai trâu, đành nói: "Đừng uống rượu mãi, ăn chút gì đi."

Khương Vọng ngoan ngoãn cầm một quả hình bán nguyệt bọc cát bạc lên rồi bỏ vào miệng.

Hắn vốn định hỏi cái con chim Phụ Vũ ấy có gì quý báu, nhưng vừa cắn một miếng quả thì hương vị đã tràn khắp miệng nên tạm quên mất.

"Ồ, mùi vị không tệ." Khương Tướng gia cố gắng giữ giọng tự nhiên một chút, đừng ngạc nhiên quá: "Tu soái, ngài mua loại trái này ở đâu vậy?"

Trong lòng hắn tính toán bổng lộc hiện tại của mình, dù sao cũng mua được mấy cân cho An An ăn thử.

Hắn lại bỏ lỡ sinh nhật năm nay của An An nên dầu gì cũng phải kiếm món ngon bù đắp cho cô bé, có đắt đến đâu cũng đáng giá.

"Nó à, nó tên là "Nguyệt Lung Sa"." Tu Viễn thuận miệng nói: "Nó được sản xuất ở phía sau Vạn Yêu Môn, Hồ tộc thích ăn nhất đấy, cũng được xem là thánh quả. Hiện thế không có quả này, hơn nữa cũng không trồng được."

"A... Ồ."

"Thích thì ăn nhiều chút." Tu Viễn cầm ly rượu, không quan tâm mấy: "Đúng là ngon lắm, mỗi lần ta đến phía sau Vạn Yêu Môn đều cố ý tìm một chút mang về."

Tuy y nói vậy nhưng lại chỉ uống một hớp rượu thôi.

"Mùi vị rất hiếm thấy." Khương Vọng cầm một miếng khác bỏ vào trong miệng, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Tất nhiên một thiên kiêu tuyệt thế như hắn không thể học công pháp, uống rượu ngon, ăn trái cây trên xe người ta rồi còn định bỏ túi mang về. Nhưng nếu hắn tạm thời không ăn hết trái trong tay thì được nhỉ?

Việc vừa đi vừa ăn cũng là chuyện bình thường thôi.

Vậy chuyện bất cẩn còn dư lại một ít mang về nhà cũng rất hợp lý.

Nếu cuối cùng hắn vẫn còn dư thì chừa lại cho muội muội ăn cũng đâu có gì phải bị nói linh tinh, không phải sao?

Khương Thanh Dương đứng vững vàng trong thế giới suy luận của bản thân.

Thế nhưng Tu Viễn không nói gì.

Sự im lặng của y làm Khương Vọng thấy xấu hổ.

Hắn cầm một quả Nguyệt Lung Sa, bảo ăn thì không nỡ nhưng không ăn thì kỳ quặc quá. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi cắn răng ăn luôn, chẳng qua trông có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Đúng là suy đi nghĩ lại vẫn thấy giày vò...

"Trời mưa." Tu Viễn đột ngột lên tiếng.

Đến lúc này Khương Vọng mới ý thức được... tiếng kêu la thảm thiết trên pháp trường đã im bặt từ bao giờ.

Xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh, lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Tu Viễn ngẩng đầu nhìn một cửa sổ tự động mở trên nóc thùng xe, chỉ thấy mưa phùn màu đỏ đang rơi từ bầu trời xuống nhân gian.

Chân nhân qua đời, trời đất nhỏ máu... xem như buồn thay.

Xe ngựa chạy trong thành Lâm Tri phồn hoa nhất Đông vực. Tu Viễn không nói chuyện, Khương Vọng cũng im lặng. Tiếng ca mờ ảo không biết truyền từ nơi xa nào đến.

Tiếng ca ấy hát rằng...

"Lại đêm nay, Chiết Trường Liễu, Nguyệt Nga rót rượu vào ly..."

"Giấy đã cũ, lộ say đắm, nước mắt gầy hơn Thanh Hoa..."

Khương Vọng nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm.

Mấy hôm này trong thành không được mua vui.

Kẹt kẹt!

Cửa sổ được tiện tay đóng lại.

Tiếng ca thảm thiết kia dừng tại trong phòng, không còn truyền xa.

Một cô gái xinh xắn đáng yêu quay người trở lại, chuông bạc trên cổ tay hơi động, nét mặt tươi cười như hoa: "Mấy ngày nay trong thành cấm mua vui, thanh âm làm cho người nghe cảm thấy phiền phức."

Nàng ta liếc mắt nhìn cô gái ôm cây tì bà sau tấm bình phong, sẵng giọng: "Ai cho phép ngươi hát khúc vào lúc này? Muốn chết sao!"

Ca nữ dừng không đánh đàn nữa, không nói lời nào.

Cách đó không xa tại gần cửa sổ, có một cô gái khí chất mềm yếu đang ngồi. Đôi mắt thấm đượm vẻ buồn đau, sắc mặt tiều tụy, không nói lời nào, nhìn thấy mà yêu.

Nghe vậy thì nói: "Linh Nhi cô nương chớ trách, là tâm ta không an bình, mới kêu hát khúc."

Hương Linh Nhi nhìn về phía nàng ta, lập tức vui vẻ nói: "Làm sao mà ta có thể trách muội chứ, Tú Chương muội muội. Muội xinh đẹp như vậy, làm cái gì đều đúng."

So với sự nhiệt tình này, Liễu Tú Chương lạnh nhạt hơn nhiều, chỉ nói: "Đáng lẽ ta cũng không nên tới nơi này."

Hương Linh Nhi xoay người, ngồi bên cạnh nàng ta, nghiêng đầu nhìn về gương mặt xinh đẹp của nàng: "Muội nói 'nơi này', là chỉ Lâm Tri, hay là Tam Phân Hương Khí Lâu?"

"Đều không nên tới." Liễu Tú Chương nói.

"Không đúng, không đúng, tất cả đều không đúng." Hương Linh Nhi lắc đầu liên tục, nói: "Nếu như nói Lâm Tri, dựa vào cái gì mà muội không nên tới? Ba trăm dặm Thành Lâm Tri này, chẳng lẽ có họ Yến sao? Nếu như có thù hay là có oán, cũng không phải nguyên nhân. Chúng ta sinh ra đời, nên để người tránh ta, mà không phải là ta tránh người."

Liễu Tú Chương không nói lời nào.

Hương Linh Nhi nói tiếp: "Nếu như nói thanh lâu... đàn ông có thể tới chơi, chẳng lẽ phụ nữ không thể tới à? Trên đời này cũng không thiếu những kẻ bán mông đây, muội có biết tại Tuyết quốc, còn có chuyên môn Nam lâu không?"

Nói tới đây, nàng ta nhếch miệng: "Đáng tiếc phần lớn có thân hình mảnh mai, phẩm chất không tốt."

"Đã không có thù, cũng không có oán. Chỉ là cảnh cũ vẫn còn, làm gì còn phải tự làm đau mình?" Liễu Tú Chương nói: "Về phần thanh lâu mà ngươi nói... Từ xưa tới nay, có người đi dạo thanh lâu cũng có người không đi, có mua bán da thịt, cũng có không dính vào. Cũng không phải chỉ riêng nam hay nữ, ta là người sau thôi. Linh Nhi cô nương, có lẽ ngươi nói đều đúng, thế nhưng chúng ta khác biệt."

Hương Linh Nhi "à" một tiếng: "Đã hiểu."

Bình Luận (0)
Comment