"Muội muốn nói muội và chúng ta không cùng đường." Hai tay của nàng đặt lên lan can, cằm thì đặt lên cánh tay mình, nháy đôi mắt sáng long lanh như nước, nhìn Liễu Tú Chương nói: "Thế nhưng hiện tại chỉ có chúng ta mới có thể giúp muội, làm sao bây giờ đây, tiểu mỹ nhân?"
Nàng rất xinh xắn đáng yêu lại hoạt bát, nhất là đôi môi kia, rất thích hợp mỉm cười, rất khó làm người ta sinh ra ác cảm.
Mà Liễu Tú Chương điển hình là một loại mỹ nhân mảnh mai, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, eo nhỏ thắt đáy lưng ong.
Thế nhưng khi nàng ta ngồi trên ghế, lại tuyệt đối không lộ vẻ gầy yếu.
Một cô gái có khí chất yếu đuối như nàng ta, có lẽ chỉ nên ngồi một mình trong khuê phòng, nhìn gương rơi lệ.
Thế nhưng hiện tại nàng ta lại ngồi trong Tam Phân Hương Khí Lâu tại thành Lâm Tri, cùng với Hương Linh Nhi nổi danh Thiên Hương nhìn nhau, trong ánh mắt không chứa bất cứ tia hèn yếu nào.
"Các ngươi không phải là giúp ta." Nàng ta nhẹ giọng nói: "Là đầu tư ta. Cũng không phải chỉ có các ngươi có thể đầu tư ta, chỉ là ta vừa lúc đàm luận với các ngươi. Đây chỉ là một cuộc làm ăn, rất thuần túy, cũng vô cùng đơn giản. Nếu không phải các ngươi cảm thấy có thể được lại, làm sao lại mời ta tới đây?"
Hương Linh Nhi chậm rãi ngồi xuống, thu hồi vẻ mặt dí dỏm kia đi, mỉm cười nói: "Đáng tiếc Liễu gia các ngươi không phải là một đối tượng đầu tư tốt, theo ta được biết, người đầu tư Phù Phong Liễu thị, phần lớn đều đã mất cả chì lẫn chài."
"Cũng giống nhau mà thôi..." Liễu Tú Chương nói: "Tại Tề quốc này, Tam Phân Hương Khí Lâu các ngươi cũng không phải là người đầu tư nặng ký. Mục tiêu mà các ngươi có thể lựa chọn, cũng không nhiều."
"Ngươi thuyết phục ta." Hương Linh Nhi đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đặt tại dưới cằm của nàng ta rồi nhấc lên.
Đại khái là muốn biểu hiện ra một loại khí thế bá đạo.
Thế nhưng Liễu Tú Chương chỉ nhíu mày nhìn nàng.
Hương Linh Nhi lúng túng thu hồi ngón tay, cười khan nói: "Lỗ mãng."
"Hiện tại ta rất thiếu thời gian, Liễu gia rất thiếu thời gian... Ta tin tưởng các ngươi cũng vậy." Liễu Tú Chương lạnh nhạt nói: "Không nên làm chuyện không có ý nghĩa."
Nàng ta đứng dậy, nói: "Như vậy, hôm nay cứ nói tới đây thôi."
Hương Linh Nhi dùng ngón tay vòng quanh một lọn tóc, nói: "Chúng ta vẫn chưa nói chuyện câu nào đây!"
"Các ngươi muốn lưu lại một cứ điểm tại Đông Vực, thậm chí là chân chính di chuyển Tổng bộ tới... Ít nhất là Tề quốc không thể lắc đầu. Chúng ta đã xác định có ý hợp tác, không phải sao?" Liễu Tú Chương hỏi ngược lại.
Hương Linh Nhi cười ngòn ngọt: "Đáng tiếc Muội Nguyệt muội muội nhà ta không ở đây... ta nghĩ hai người sẽ rất hợp nhau."
Liễu Tú Chương chỉ nói: "Sẽ có cơ hội nhìn thấy."
Sau đó quay người bước ra bên ngoài.
Cửa mở lại đóng, người đến lại đi.
Dù là người nào, khi nào, chuyện gì, thường thường đều là lặp đi lặp lại.
Mãi cho tới bước chân của Liễu Tú Chương rời đi xa, vị ca nữ ngồi sau tấm bình phong kia mới lên tiếng giải thích: "Hoàn toàn chính xác là do Liễu cô nương nói muốn nghe khúc Thoa Đầu Phụng, ta mới gảy. Không phải cố ý khiêu khích lệnh cấm hiện tại của Lâm Tri."
"Không sao." Hương Linh Nhi xua tay, chuông nhỏ trên tay phát ra những tiếng leng keng, cười nói: "Nàng ta muốn thử xem thực lực của Tam Phân Hương Khí Lâu chúng ta mà thôi. Nếu như ngay cả chuyện nhỏ này đều không giải quyết được, vậy thì không cần hợp tác gì cả."
Nàng thản nhiên ngồi xuống, ngửa mặt về sau, gối lên ghế dựa, nói: "Đáng thương cô tựa thoa đầu phụng..."
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Lại gảy một khúc. Ta muốn nghe... "thập bát mô"."
Bóng người sau tấm bình phong hơi cứng lại, cuối cùng cũng không có can đảm tức giận đập vỡ tì bà.
Thế là dây cung bị gảy, bóng người lay động.
Bên ngoài bi thương, nơi đây vui vẻ.
...
...
Tang lễ của Khương Vô Khí được làm trong ba ngày.
Đối với Khương Vọng mà nói, ba ngày này không khác gì so với những ngày bình thường, cũng là đóng cửa tu hành mà thôi.
Đối với Trọng Huyền Thắng hiện tại mà nói... cũng không khác nhau nhiều lắm.
Tên mập này hoàn toàn chưa có ý định trở về Hà Sơn biệt phủ, vẫn dự định ở trong nhà cảu Khương Vọng. Mỗi ngày dậy sớm qua Bác Vọng hầu phủ thăm hỏi lão Hầu gia, bồi dưỡng tình cảm. Cùng uống trà sớm, rồi lại tản bộ về nhà, đóng cửa lại luyện quyền luyện đao cùng Thập Tứ... cái gì cũng luyện.
Với tên đẹp là: "Lấy Khương Vọng làm gương, có thể trị chứng lười biếng."
Có một lần Trọng Huyền Chử Lương đi ngang qua, bị Trọng Huyền Thắng lôi kéo chỉ dạy tu hành. Tại trong quá trình tiện tay nghiền ép Trọng Huyền Thắng, nhàn rỗi hỏi một câu tại sao nhóc lại không ở Hầu phủ, Trọng Huyền Thắng lại trả lời như vậy.
Khương Vọng rất muốn nói: "Vậy ngươi hãy cùng ta luyện công chứ!"
Đương nhiên hắn ghét bỏ Trọng Huyền Thắng thì ghét bỏ, thế nhưng vẫn rất hăng hái cọ chùa việc chỉ dạy của Trọng Huyền Chử Lương.
Mọi loại tục sự như bụi trần, tất lấy tu hành làm đầu.
So với kỹ xảo chiến đấu, hiện tại trọng tâm của Khương Vọng là tại nghiên cứu đạo thuật, chủ yếu là "Long Hổ".
Bát Phong từ tám phương tới.
Phàm là Bát Phong giả, phương đông là Minh Thứ Phong, đông nam là Thanh Minh Phong, phương nam là Cảnh Phong, tây nam là Lương Phong, phương tây là Xương Hạp Phong, tây bắc là Bất Chu Phong, phương bắc là Quảng Mạc Phong, đông bắc là Dung Phong.
Trong Bát Phong này, Khương Vọng đã từng đối mặt với thần thông Cảnh Phong, cũng thấy được Xuy Tức Long Quyển bắt chước Minh Thứ Phong. Đệ nhất sát lực là Bất Chu Phong, cũng là thần thông mà hắn đã nắm giữ rất sâu.
Lấy Bất Chu Phong làm căn cơ, rồi mượn dùng các loại đạo thuật liên quan tới Bát Phong do Trọng Huyền Thắng hỗ trợ thu thập, trong thời gian rất ngắn, hắn đã hoàn thành việc mô phỏng Bát Phong.
"Dẫn Bát Phong thành Hổ", hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Duy chỉ có kẹt lại tại "Long" trong Long Hổ, không hiểu được nên lợi dụng Thông Thiên Hải như thế nào. Thế nhưng vấn đề mấu chốt này, sau khi được Tu Viễn tự mình dạy bảo thì cũng đã giải quyết dễ dàng.
Sau Thần Lâm Cảnh, tứ hải cùng thông nhau, Uẩn Thần Điện thống ngự tứ lâu ngũ phủ, cũng trấn áp tứ hải trong cơ thể.
Hiện tại Khương Vọng chưa tới Thần Lâm, chưa thể hoàn thành việc thống ngự tứ hải trong cơ thể. Thế nhưng dưới sự chỉ bảo của Tu Viễn, cũng có thể dựa vào thần hồn mạnh mẽ, sớm cấu trúc lực ảnh hưởng đối với Thông Thiên Hải.
Rốt cục vào một ngày này, đã sơ bộ hoàn thành môn đạo thuật truyền lại từ Cựu Dương này.