Mà đối với Khương Vọng mà nói.
Một vị Chân Long đương nhiên có vô tận giá trị, không nói tới lực lượng mà Thần cống hiến cho Tinh lâu, vẻn vẹn chỉ là kinh nghiệm và tầm mắt của Chân Long, cũng là một món tài sản khổng lồ.
Chỉ là món "tài sản" này không lấy được một cách dễ dàng như vậy.
Loại tồn tại bố cục ngàn năm mưu đoạt Ngọc Hành này, Khương Vọng còn không tự đại tới mức cảm thấy trí tuệ của bản thân có thể áp chế đối phương.
Tương phản, nếu như bị tham lam che đậy đôi mắt, chưa biết chừng còn rơi vào cạm bẫy của đối phương.
Cho nên trước khi tên này bị giam đủ thời gian, hắn không có ý định giao lưu với Sâm Hải Long Thần... dưới thủ đoạn áp chế của Quan Diễn tiền bối, vị Sâm Hải Long Thần này không thể tu hành, không thể phản kháng... Kém nhất cũng là chờ Tinh Lâu hút Thần Long trở thành thi thể.
Giữa hắn và Sâm Hải Long Thần, thời gian là bạn của hắn, càng về sau, Long Thần càng có thể nhận rõ hiện thực.
Khương Vọng có đủ kiên nhẫn.
Người Mục quốc có câu nói là ngao ưng(*), nghĩ tới chắc hẳn ngao rồng cũng chưa chắc không được.
(ngao ưng*: là một trong những cách huấn luyện ưng, không cho phép ưng đi ngủ, làm cho nó mệt mỏi rồi cuối cùng phải nghe lời.)
Sau khi kết thúc việc tu hành Tinh Quang Thánh Lâu, loại cảm giác phiền não như rơi vào trạng thái lưỡng nan kia đã biến mất.
Trịnh Thương Minh và Lâm Hữu Tà vẫn còn đang tìm kiếm manh mối, tìm kiếm tại giá sách của Khương Vô Khí, thỉnh thoảng hai người cũng giao lưu phân tích vài câu, đều là những lời nói vô nghĩa.
Khương Vọng chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, lại chuẩn bị tu luyện đạo thuật tiếp.
Mặc dù Long Hổ đã sơ thành, Diễm Hoa Phần Thành vẫn còn kém chút đây.
Tuy có được bản tường giải của Tả Quang Liệt để lại, thế nhưng khi trước phân phối tinh lực lại không đủ nhiều.
Loại khống chế đạo thuật này, có thể thể hiện sự tốn hao thời gian nhất. Một ngày không luyện tự mình biết, hai ngày không luyện đạo thuật biết, ba ngày không luyện đối thủ biết.
Thế nhưng có lẽ là vừa vặn thấy qua Long Thần, vào thời điểm này Khương Vọng bỗng nhiên nghĩ tới Hồng Trang Kính.
Bởi vậy nghĩ tới lựa chọn thứ ba tại Trường Sinh Cung...
Nếu như hắn có thể tìm tới đầu mối kia đầu tiên đây?
Có phải là có thể làm ra lựa chọn càng chính xác hơn sau khi biết được tin tức toàn diện hơn?
Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, rồi mới quyết định giao đầu mối này cho ai, có thể sẽ tốt hơn hay không?
Hiện tại Khương Vọng nghĩ tới Hồng Trang Kính, cũng không phải là nó có khả năng có liên quan tới Long tộc, mà là công năng ánh chiếu của Hồng Trang Kính.
Sau khi vượt qua nhiều kiếp nạn Thần hồn, phạm vi mà Hồng Trang Kính có thể bao trùm đã đạt tới năm mươi dặm, lại vô cùng rõ ràng rành mạch, hoàn toàn có thể bao trùm Trường Sinh Cung!
Dùng nó để tìm kiếm manh mối, chắc hẳn rõ ràng hơn là dùng mắt thường, với lại còn không chỉ giới hạn tại căn phòng này mà thôi.
Đây cũng là điều làm hắn cảm thấy, có lẽ mình có cơ hội phát hiện ra đầu mối đầu tiên.
Sử dụng năng lực dò xét của Hồng Trang Kính tại Lâm Tri, là một lựa chọn vô cùng ngu xuẩn, bởi vì rất dễ dàng mạo phạm tới một vị cường giả nào đó. Nếu như bị người ta coi là nhìn trộm mà đánh tới tận cửa, đó mới thật sự là mất mặt xấu hổ, ngay cả danh hiệu tước vị đều chưa chắc có thể giữ được.
Thế nhưng ngày hôm nay, Trường Sinh Cung hoàn toàn bị phong tỏa, ba người bọn họ được trao tặng quyền lợi điều tra Trường Sinh Cung...
Lúc này không dùng, còn chờ tới khi nào?
Khương Vọng ung dung thản nhiên lấy Hồng Trang Kính ra.
Dưới sự trợ giúp của Hồng Trang Kính, tầm mắt của hắn nhanh chóng mở rộng ra toàn bộ Trường Sinh Cung.
Hồng Trang Kính cũng không phải là bảo vật phúc duyên gì, mà là vật phẩm bị oán chú ghi khắc. Trực tiếp dùng công năng dò xét của Hồng Trang Kính mà không thông qua thế giới trong kính, chắc chắn sẽ bị tâm tình tiêu cực bao phủ, nguyền rủa mơ hồ quấy nhiễu.
Thế nhưng những điều này, hiện tại lại không ảnh hưởng chút nào tới Khương Vọng.
So với thời điểm đầu tiên cảm nhận được lực lượng nguyền rủa của Hồng Trang Kính tại hải ngoại, ngày nay Khương Vọng đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Rất nhanh, tầm mắt của hắn bao phủ toàn bộ tòa cung điện đường hoàng này lại.
Hắn dùng một loại tầm mắt siêu nhiên, quan sát tòa Trường Sinh Cung không có bất cứ ai này.
Tựa như lại thăm hỏi Khương Vô Khí một lần nữa.
Tẩm điện, thư phòng, diễn võ trường, linh đường, vườn hoa, tĩnh thất, thậm chí cả một số mật thất...
Thần hồn như nước, cứ vậy mà tới.
Cái gọi là “cư di khí, dưỡng di thể (2)” mặt khác cũng là con người cũng sẽ tác động lên nơi mình ở.
(2) cư di khí, dưỡng di thể: chỗ đứng, vị trí xã hội có liên hệ với khí chất của con người.
Quan sát một cách tỉ mỉ tòa cung điện này cũng là một cách để nhìn Khương Vô Khí từ một góc độ khác.
Trước kia cởi mở, lúc này bi ai, đều là một người.
Một người, một đời, một sợi tinh khí thần.
Khương Vọng quan sát vô cùng chăm chú. Dạng nhân vật tuyệt thế lấy Động Chân làm mục tiêu như Khương Vô Khí, đối với thế gian này nhất định có một cách nhận biết đặc biệt. Những nhận biết này chưa chắc có thể thống nhất, nhưng nhất định là đáng giá để tìm tòi, học tập.
Cái gọi là “Gặp người tài đức tận lực học hỏi, gặp người không có tài đức tự kiểm điểm trong lòng.”
Tiến thêm một bước trong quá trình hiểu rõ Khương Vô Khí cũng là một quá trình tự dẫn dắt bản thân.
Được sự giúp đỡ của Hồng Trang Kính, Khương Vọng hầu như không bỏ qua chi tiết nào.
Đã thấy không ít những thông tin có giá trị, nhưng không có thông tin nào có liên quan đến vụ ám sát Lôi quý phi.
Nhìn hai vị Thanh Bài bổ đầu vẫn bận tối mặt như trước, trong lòng Khương Vọng khẽ thở dài một hơi.
Hắn hiểu được còn có một khả năng - có lẽ hắn đã thấy được đầu mối, chẳng qua là không biết có liên quan gì đến vụ Lôi quý phi bị ám sát.
Dù sao thì hắn cũng chỉ biết một chút về vụ án lớn vào năm Nguyên Phong thứ ba mươi tám.
Liên lụy tới người nào, năm đó người có hiềm nghi lớn nhất là ai, cuối cùng vì sao lại trở thành một vụ án chưa giải quyết... thì không biết gì cả.