Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2152 - Chương 2152: Ngài Tin Tưởng Thập Nhất Điện Hạ Sao?

Chương 2152: Ngài tin tưởng Thập Nhất điện hạ sao?

Vậy nên rất có khả năng đầu mối đã bày ngay trước mặt cũng không nhận ra, lúc trước suy nghĩ của hắn vẫn còn có chút ngây thơ.

Xét cho cùng, mỗi nghề đều có chuyên môn riêng, có lẽ chỉ có thể đợi kết quả lục soát của Lâm Hữu Tà hoặc Trịnh Thương Minh...

Ánh mắt Khương Vọng nhờ vào Hồng Trang Kính mà nhìn khắp xung quanh một cách không chủ đích, sự chú ý bỗng dừng lại, rơi xuống bức bình phong phía trước tiền điện.

Ngày đó, lúc Phùng Cố đưa hắn rời đi, là dừng ở phía trước bức bình phong này, nói một vài câu. Đó cũng là lần trao đổi cuối cùng của Phùng Cố với hắn.

Lúc đó, câu đầu tiên Phùng Cố hỏi hắn là: “Tước gia, ngài tin tưởng Thập Nhất điện hạ sao?”

Bây giờ nghĩ lại, câu hỏi kia liệu có thâm ý nào không?

Nơi mà hắn cố ý dừng lại, liệu có tin tức nào ẩn giấu không đây?

Trong di thư, Phùng Cố hy vọng bản thân mình tới giám sát tiến trình vụ án, suy đoán dựa theo lẽ thường cũng nên để lại một vài manh mối cho mình mới phải... Giống như Lâm Hữu Tà nhận được tiểu đao kia.

Nhưng Khương Vọng đã hồi tưởng lại một cách tỉ mỉ rất nhiều lần, cũng không phát hiện ra điều gì.

Những lời của Phùng Cố đã tiết lộ những gì hắn muốn làm, nhưng cụ thể là làm gì thì hoàn toàn không được đề cập đến.

Khi Khương Vọng ra vào Trường Sinh Cung đã nhìn thấy bức bình phong này rất nhiều lần, đằng sau bức bình phong là một bức tranh vô cùng tinh xảo, phía bên phải đề tên “Chúng Sinh Tương”

Lạc khoản (3) là “Trường Sinh cung chủ.”

(3) Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.

Bản thân Khương Vô Khí tự họa thi thư đều tinh thông, ở trong cung lưu giữ không ít bản vẽ đẹp. Khương Vọng đã thấy qua rất nhiều, mặc dù biết là rất tốt, nhưng thành thật mà nói, đối với khả năng giám định, thưởng thức này thì tạm thời còn chỉ dừng lại ở mức vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Cụ thể là tốt chỗ nào thì khó mà nói được ra...

Vậy nên lần đầu thấy bức bình phong này cũng chỉ tùy ý liếc qua một cái, cũng không để ý lắm. Bây giờ xốc lại tinh thần rồi đứng xem tỉ mỉ hơn thì không khỏi cảm thấy thán phục.

Trên bức họa này, người dân bình thường, vương hầu tướng quân, ngàn người ngàn khuôn mặt, trông sinh động như thật.

Có cả đình đài hoa lệ, ngựa xe như nước. Phía xa xăm là đỉnh núi trập trùng, sông sâu tĩnh lặng, cỏ cây tốt tươi, trẻ già đủ cả.

Thưởng thức một cách tỉ mỉ, quả thực là “Một bức họa vẽ cả chúng sinh.”

Cũng không phải chỉ là mỗi người một việc, ở một vài chỗ còn có thể nhìn thấy những câu chuyện.

Vui đùa đùa giỡn, kề vai sát cánh, nghênh đón tiễn bước...

Ví dụ như ở góc bên trái của bức tranh này có một người ăn mặc sạch sẽ, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng chạm lên tai, tay phải chỉ vào tờ giấy đặt trước mặt... Rất hiển nhiên thính lực của người này không tốt lắm, đang muốn dùng con chữ để giao lưu với người khác.

Mà người đàn ông đối diện ngẩng đầu đĩnh đạc nói chuyện với hắn lại mặc quần áo vá, đôi mắt vô hồn, một tay chống gậy, rõ ràng là người khiếm thị.

Người điếc giao lưu với người mù, người điếc quơ tay múa chân, người mù thao thao bất tuyệt, thật là kỳ quái.

Ví dụ như như có một vị nông phu gánh phân đi qua bờ sông, những người đi ngang qua đều vội vội vàng vàng bịt mũi họ lại.

Chỉ có một ông lão đánh cá vẫn giữ yên cần câu, phong thái điềm đạm... Rõ ràng là mũi ông ta đã bị hỏng.

Bởi vì mất đi khứu giác, ông ta mất đi một chút ưu việt, cũng tránh khỏi một ít quấy nhiễu.

Đủ loại như vậy, không phải là ít.

Một bức tranh như vậy, càng nhìn kỹ, càng có cảm giác kỳ diệu không thể nói thành lời,

Thật là không chỗ nào không đặc sắc, quả thực đã miêu tả hết “thế nhân”, vẽ hết “nhân sinh”.

Trong suốt chặng đường mà Khương Vọng đã đi qua, có sấm gầm gió giật, cũng có sóng yên biển lặng, thấy người rất nhiều, hiểu người không ít. Tự mình tạo ra Nhân Tự Kiếm, thấy chúng sinh, biến đổi chúng sinh.

Sau mấy ngăn ngắn ngủi siêu phàm, hắn đã thấy vô vàn điều đặc sắc mà nhiều người chưa từng thấy trong đời.

Nhưng dù sao chỉ có “mấy năm”.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ dám nói Nhân Tự Kiếm đã viên mãn, càng không dám nói mình là nhân vật tài hoa trác tuyệt gì.

Lúc này xem xét tỉ mỉ bức tranh, giống như bản thân mình được trải qua những chuyện mà họa sĩ đã trải qua, trong thế giới mà họa sĩ tạo ra, ngắm nhìn ngàn vạn cuộc đời... những điều gặt hái được cũng tương đối phong phú.

Lúc này Trịnh Thương Minh đang tìm kiếm bí mật trong những cuốn sách đột nhiên quay đầu lại và nhận thấy kiếm ý đáng sợ trên người Khương Vọng, có mà không lộ, dường như có sức mạnh dời non lấp biển.

Hắn ta đã sớm biết thực lực Khương Vọng cường đại, cũng chắc chắn rằng Khương Thanh Dương là đệ nhất thiên kiêu Tề quốc.

Dù sao một lần giao thủ ở Cản Mã Sơn kia đã đủ khắc sâu. Sau đó Khương Vọng lại càng là một ngày ngàn dặm, mỗi một lần chiến tích truyền đến gần như đều làm người ta im bặt, từng bước phá vỡ truyền thuyết, tạo nên lịch sử.

Nhưng dù sao thì những chiến tích đó cũng đã xa xôi lắm rồi.

Lúc này ngay trước mắt hắn ta, người kia đứng im một lúc lâu trước cửa, làm như vậy sẽ có ích với kiếm thuật hay sao?

Đây chính là tuyệt thế thiên kiêu?

Trước có Khương Vô Khí dựa vào uống thuốc áp chế tiến độ tụ hành của chính mình, sau có Khương Thanh Dương đứng một hồi liền có thể ngộ kiếm.

Trịnh Thương Minh xem cuốn điển tịch binh gia “Điểm tướng cửu luận, tuyển binh bát pháp” trên tay, đột nhiên cảm giác được nhân sinh tẻ nhạt, không có gì thú vị.

Nếu lấy thiên tư ví với binh tướng, chỉ sợ những người như Khương Vọng hay Khương Vô Khí này là những tướng quân hàng đầu, còn bản thân chỉ có thể là hàng thứ năm thứ sáu...

Sự chú ý trong nháy mắt chạm tới Khương Vọng, hắn không hề biến sắt thu liễm kiếm ý, cũng tạm thời dừng việc quan sát bức “Chúng Sinh Tương” kia, nhìn Trịnh Thương Minh cùng Lâm Hữu Tà đang hết sức ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Tìm được đầu mối rồi à?”

Suýt chút nữa hắn đã truyền âm để hỏi, cũng may trạng thái vẫn còn thanh tỉnh, không gây ra tình cảnh lúng túng.

Trịnh Thương Minh lắc đầu: “Cái chết của Phùng Cố còn nhiều điểm nghi vấn, đầu mối lại rất phân tán. Mặc dù thu thập được một ít tin tức, nhưng cũng không thể xác định là liệu có dùng được hay không, vẫn phải trở về so sánh với khẩu cung mới có thể khẳng định được... Lâm phó sứ thì sao?”

“Cũng không khác ngươi là bao.” Lâm Hữu Tà nhàn nhạt trả lời.

Trịnh Thương Minh thương lượng hỏi: “Vậy chúng ta đi về trước hay là tiếp tục?”

Lâm Hữu Tà nói: “Về trước đi, ta phải kiểm tra bát thuốc kia.”

Kiểm tra thuốc nhất định chỉ có thể tiến hành ở trong Tuần Kiểm Phủ, Lâm Hữu Tà nói là chính mình kiểm tra, cũng không có khả năng không có những người khác giám sát. Vậy nên Trịnh Thương Minh cũng không để ý nhiều, chỉ cẩn thận trả điển tịch binh gia trên tay mình về chỗ cũ.

“Vậy chúng ta đi về trước, ngày mai lại tới.” Hắn ta nhìn Khương Vọng: “Khương đại nhân đi về trước, hay là theo chúng ta trở về Tuần Kiểm Phủ? Bây giờ ngươi có quyền kiểm tra thi thể Phùng Cố và điều tra hồ sơ liên quan, thẩm vấn người có liên quan.”

Khương Vọng nhìn hai người kia, hoàn toàn không có cách nào phán đoán được liệu bọn họ có đầu mối hay không...

Như vậy cũng tốt, tránh sinh phiền não.

“Đi Tuần Kiểm Phủ đi.” Hắn nói.

...

Bình Luận (0)
Comment