Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2158 - Chương 2158: Nơi Đây Là Trường Nhạc (1)

Chương 2158: Nơi đây là Trường Nhạc (1)

“Huynh luôn là một người rất biết khuyên nhủ người khác.” Khương Vọng nhìn nước hồ hơi hơi rung động, hỏi: “Đô Úy Bắc nha môn tốt như vậy sao?”

“Nghĩ gì thế?” Trọng Huyền Thắng giương bàn tay to lên, ngữ khí khoa trương: “Đây là vị trí có thực quyền cao nhất mà giai đoạn hiện tại huynh có thể chạm đến, đúng là có thể thông đến trung tâm quyền lực chân chính của Tề quốc. Hôm nay nếu huynh có thể trở thành Đô Úy Bắc nha môn, đến khi trở thành Thần Lâm, là có thể trực tiếp tiến vào Cửu Tốt nhậm chức tướng, chúng ta sẽ đưa huynh vào Thu Sát quân, bước tiếp theo sẽ là Binh Sự Đường! Thậm chí chấp chưởng một trong tam bộ cũng không phải là không được, vậy thì bước tiếp theo sẽ là Chính Sự Đường! Huynh còn ở đây hỏi ta, Đô Úy Bắc nha môn có tốt như vậy hay không?”

“Suy nghĩ một chút đi Khương Vọng! Đây là thiên hạ lục cường, quốc gia bá chủ Đông vực. Huynh có thể dùng tốc độ nhanh nhất đứng trên cao tầng, cũng những… nhân vật tuyệt đỉnh kia, cùng nhau chi sẻ quyền lực chí cao vô thượng… Một bước này liền bắt đầu từ Đô Úy Bắc nha môn! Huynh lại có thể hỏi nó có quan trọng hay không, hỏi nó có tốt hay không?”

Nhìn Trọng Huyền Thắng nước miếng bay như mưa, Khương Vọng lại trầm mặc một lúc lâu.

Sau đó nói: “Vậy sao?”

Trọng Huyền Thắng trợn mắt: “Huynh hôm nay học tiếng ngỗng kêu sao? Cứ kêu không ngừng!”

Khương Vọng cười: “Xem ra thật sự rất quan trọng.”

Trọng Huyền Thắng mặt lộ vẻ chỉ hận sắt không thành thép nói: “Huynh biết là tốt rồi!”

“Ừ, biết rồi.” Khương Vọng khoát khoát tay: “Ta về trước tu luyện, nhớ tra giúp ta chuyện về Công Tôn Ngu.”

“Suy nghĩ kĩ một chút, khống chế bản thân một chút!” Trọng Huyền Thắng ở phía sau hô to: “Đừng tăng tu vi nhanh quá, nếu không cẩn thật trở thành Thần Lâm rồi thì khó có thể trở thành Đô Úy Bắc nha môn đó!”

Bóng dáng Khương Vọng đã biến mất, cũng không biết có nghe thấy hay không.

...

...

Là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất Lâm Tri, dưới chân Hà Sơn có không ít biệt phủ của quan lại quyền quý.

Đương nhiên không chỉ có Trọng Huyền Thắng được lựa chọn nơi này.

Cung chủ Khương Vô Tà của Dưỡng Tâm Cung, cũng có một biệt viện ở đây, bình thường sau khi “Phong Hà Tịnh Vãn” bắt đầu thì mới đến đây ở.

Người đời đều biết, Cửu hoàng tử điện hạ thích mĩ nhân, mĩ thực, mĩ tửu… Thực sắc cùng hưởng, sẽ không ủy khuất chính mình.

Thân phận tôn quý, nhưng từ trước đến giờ rất ít khi ở lại Dưỡng Tâm Cung, điểm này khác với những cung chủ khác.

Theo cách nói của Khương Vô Tà, hắn ta mặc dù là cung chủ Dưỡng Tâm Cung, sự vụ trong cung hẳn là hắn ta phải giải quyết, nhưng dù sao thì cũng trong phạm vi hoàng cung, có một số quy củ không thể không tuân thủ.

Đây chính là vấn đề.

Khách quan mà nói, Ôn Ngọc Thủy Tạ mới là nơi hắn ta thường ở lại.

Hầu như ai ở Lâm Tri cũng đều biết.

Lúc ấy Khương Vọng ra biển cứu người, cũng là trực tiếp đến Ôn Ngọc Thủy Tạ tìm hắn ta nói điều kiện, bởi vậy có thể thấy được ít nhiều.

Chẳng qua tang kỳ của Khương Vô Khí qua chưa lâu, người làm huynh trưởng như hắn ta lại ngâm mình ở Ôn Ngọc Thủy Tạ hiển nhiên không đúng lúc.

Cho nên trong khoảng thời gian này hắn ta liền đến biệt viện dưới chân Hà Sơn này.

Bố trí tinh xảo, phong cách cao nhã, tất nhiên không cần nhiều lời.

Trong số những biệt viện dưới chân Hà Sơn, biệt viện này quả là số một số hai.

Khương Vô Tà hiện tại, đang nằm bò trên nhuyễn tháp, hai mắt khép hờ, vui sướng tự tại. Tóc dài dùng một cây trâm chém xéo trâm trụ, trên người chỉ khoác một món áo dài đan dệt rộng thùng thình. Hai thị nữ xinh đẹp ngồi hai bên nhuyễn tháp, một người bóp vai, một người đấm chân.

Ngọc thủ du sơn, ôn hương diễn mộng.

Hoảng hốt không biết hôm nay là ngày gì.

Nhuyễn tháp được đặt ở một sân phơi vô cùng phong cách, chỉ cần xoay người liền có thể nhìn thấy cảnh đẹp Hà Sơn.

Bốn phía đương nhiên có màn che, vừa tạo nên không gian tư mật, vừa tạo nên một khoảng trời mây rộng rãi.

Sân phơi này rộng rãi khác thường, có bồn hoa, có lồng chim. Còn có một vũng nước trồng hoa thủy tiên, mùa hoa nở đã sớm qua rồi mà vẫn nở hoa rực rỡ.

Trước nhuyễn tháp không xa, bày một cây huyền cầm.

Dùng giá chống đỡ, như mĩ nhân nhún chân. Màu sắc bóng loáng, lại óng ánh như ngọc.

Phía sau huyền cầm, lại là một mĩ nhân.

Vóc người nhỏ nhắn mềm mại, khí chất phiêu nhiên xuất trần, mặt mày như tranh vẽ, đang độc tấu huyền cầm.

Mĩ nhân cảnh đẹp, tiếng đàn tuyệt diệu bên tai. Gió núi thổi qua, vô cùng thích ý.

Duy chỉ có một người mặc áo đen, quỳ một chân trên mặt đất, là sắc thái thiếu hài hòa nhất trên bức họa này.

Tay trái y đặt trên đầu gối, tay phải thả lỏng, dán trên mặt đất. Tỏ vẻ thần phục. Trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cho thấy sức mạnh.

“Ngươi nói là…” Hưởng thụ một lúc lâu, Khương Vô Tà mới chậm rãi nói: “Thi thể của Phùng Cố không có bất kỳ vấn đề gì sao?”

Tiếng đàn mĩ diệu ngừng lại.

“Ta tự mình đi tra xét, đúng là không có vấn đề gì.” Hắc y nhân quỳ một chân trên mặt đất nói: “Bắc nha môn cũng có một đám kẻ bất tài.”

“Làm sao mà…Ừm… Hoàn toàn không có vấn đề gì chứ?” Dưới sự xoa bóp đúng độ của thị nữ, giọng nói của Khương Vô Tà hơi hơi phiêu hốt: “Không nên như thế…”

“Đúng là không nên như thế.” Hắc y nhân nói: “Nhưng hiện tại ra tay lần nữa… Đã muộn rồi.”

“Không phải động tay động chân.” Khương Vô Tà khẽ cau mày: “Vì sao lại phải động tay động chân? Ngay lúc này mà vẽ rắn thêm chân thì mới gọi là ngu xuẩn không có giới hạn. Chúng ta chẳng qua là cần chân tướng… Chân tướng, hiểu chưa?”

“Đã hiểu.” Hắc y nhân nói.

“Kỳ Tụng, ta hy vọng ngươi thật sự hiểu rõ.” Khương Vô Tà nói.

Hắc y nhân tên là Kỳ Tụng, rủ đầu xuống thấp hơn: “Ti chức thật sự hiểu rồi.”

“Vậy thì…” Khương Vô Tà hỏi: “Là ai cho ngươi tự mình đến Bắc nha môn?”

“Ti chức cho rằng… Sẽ không bị phát hiện.”

“Ngươi cho rằng?” Khương Vô Tà mở mắt, trong con ngươi âm nhu kia, không hề che giấu sự bất mãn: “Ngươi cho rằng Bắc nha môn là hậu viện nhà ngươi chắc, ngươi cho rằng Khương Thanh Dương là một thất phu chỉ có chiến lực chắc… Ngươi cho rằng ngươi ở đây cười nhạo bọn họ, nhưng ngươi không biết rằng ngươi đang ở đây bị bọn họ cười nhạo!”

“Ngươi có biết hay không?” Khương Vô Tà hỏi: “Trịnh Thế đã tra được ngươi, là Cô ngăn cản ông ta!”

“Cô chỉ có thể nói cho ông ta biết, chuyện này là do Cô bày mưu đặt kế, Cô cố ý giám sát vụ án này… Đang là một người bàng quan, hiện tại lại không thể không đi cứu hỏa. Kỳ Tụng, ngươi thấy sao?”

“Ti chức biết sai rồi.”

Bình Luận (0)
Comment