Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2159 - Chương 2159: Nơi Đây Là Trường Nhạc (2)

Chương 2159: Nơi đây là Trường Nhạc (2)

Khương Vô Tà cũng không thèm nhìn y một cái, xoay người. Áo bào dệt mỏng, mơ hồ lộ ra bắp thịt hoàn mĩ của hắn ta.

Nhưng khuôn mặt bên trên áo bào kia, lại tinh xảo mà âm nhu.

Hai thị nữ xinh đẹp bóp vai đấm chân kia, lặng lẽ lui ra, một người đứng sau lưng, một người đứng bên tay phải của hắn ta.

Cung chủ Dưỡng Tâm Cung cứ vậy mà nằm trên nhuyễn tháp, đối mặt với phong cảnh Hà Sơn.

Kỳ Tụng thì quỳ một chân bên trái phía sau hắn ta.

“Sai lầm thì ai cũng có thể phạm phải, cho nên cô có thể tha thứ cho ngươi một lần.” Khương Vô Tà nói: “Đã hạ màn rồi, ngươi liền chịu trách nhiệm tìm cho ra chân tướng, cũng nên coi trọng những người Bắc nha môn đó. Lại nói tiếp, Cô quan tâm Thập Nhất đệ, cũng là chuyện nên làm.”

“Vâng.” Kỳ Tụng cung kính đáp.

“Nhưng Cô không cần chân tướng, ngươi hiểu không?”

“Ti chức hiểu rõ.” Kỳ Tụng suy nghĩ một chút, lại nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, sau khi tìm được chân tướng, thì nên giao cho ai?”

Y xem ra đã thật sự hiểu rõ.

Không sợ ngu xuẩn, chỉ sợ tự cho mình là thông minh.

Khương Vô Tà nhìn núi xa, nhạt nhẽo nói: “Trịnh Thương Minh chỉ là một con chó trung thành mà thôi, Lâm Hữu Tà tiền đồ có hạn. Nỗ lực giúp Khương Thanh Dương thăng quan đi, dù sao hắn cũng đang được sủng ái, cũng chỉ có hắn có thể đem chuyện này nháo lớn lên.”

“Đã hiểu.” Kỳ Tụng trịnh trọng thi lễ, lúc này mới đứng dậy lui ra.

Hiện tại đã là tháng mười một, lá đỏ điêu tàn.

Hà Sơn lúc này trơ trụi, thật ra không có gì đáng nhìn.

Nhưng Khương Vô Tà lại nhìn rất chăm chú.

Trên khuôn mặt quá mức tinh xảo kia, không có quá nhiều biểu cảm.

“Vì sao tiếng đàn lại ngừng?” Hắn ta đột nhiên hỏi.

Mĩ nhân đánh đàn nói: “Nếu điện hạ không thể dụng tâm nghe, thì nó không nên vang lên nữa.”

“Cô không dụng tâm sao?”

“Điện hạ vừa mới bận rộn áp chế sát tâm. Sao có thể có tâm tư nghe đàn?”

Khương Vô Tà trong mắt hiện ý cười: “Sắt Sắt, quá thông minh đôi khi lại là một điều phiền toái.”

Nữ nhân tên là Ngô Sắt, dùng đầu ngón tay phất nhẹ trên dây đàn một cái.

Ting ting ting tang tang.

Nhẹ nhàng nói: “Điện hạ không phải là đại phiền toái của ta sao?”

“Ngươi nói đúng!” Khương Vô Tà cười, nhưng mắt vẫn nhìn Hà Sơn.

Người khác xem cảnh đẹp, hắn ta xem cảnh tàn lụi.

“Tiếc rằng cảnh đẹp thế gian đều giống mĩ nhân, dễ dàng tàn lụi…”

Hắn ta cảm thán một tiếng, bỗng nhiên nói: “Phải luyện thương rồi!”

Cho nên bước xuống nhuyễn tháp, tiện tay xuất chiêu.

Một thanh trường thương màu đỏ au liền rơi vào tay hắn ta.

Hắn ta cứ xách ngược trường thương đỏ tươi như vậy, trực tiếp đạp không mà đi, đi về hướng Hà Sơn.

Áo bào màu đen vàng phản chiếu ánh sáng…

Lúc đó khắp núi không một bóng người, ánh hoàng hôn tỏa khắp nơi.

Người và thương hòa vào nhau, đều tuyệt đẹp.

Trên thế gian, có trăm ngàn loại người.

Có loại như Khương Vô Tà, một hoàng tử lại luôn chạy ra ngoài cung, cũng có loại thái tử như Khương Vô Hoa, hầu như luôn ở trong Trường Nhạc Cung, không bước chân ra khỏi cửa một bước.

Ngoại trừ một số buổi lễ trọng yếu, thì y nếu có thể không xuất cung thì sẽ không xuất cung.

Mỗi ngày đều chăm sóc hoa cỏ, rửa tay nấu nướng, tự đắc vui vẻ.

Từng viết rằng… “Trường Nhạc chính là đây.”

Lúc Khương Vô Tà đùa giỡn thương trên rừng lá phong thưa thớt, bên trong Trường Nhạc Cung, thái tử và thái tử phi đang dùng bữa.

Ở bên cạnh phục vụ, chỉ có hai cung nữ mà thôi, một người chăm sóc thái tử, một người chăm sóc thái tử phi, rón rén, tuyệt đối không lên tiếng.

Mặc dù sảnh dùng bữa rộng rãi, nhưng hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng không có vẻ vắng lặng lắm.

Thức ăn trên bàn không nhiều lắm, ba mặn hai chay một canh, đều do thái tử tự tay nấu, mùi thơm xộc vào mũi.

Một thái giám gấp gáp tiến vào, tiếng bước chân vội vã, hiển nhiên là có chuyện gấp.

Nhưng đi đến bên ngoài sảnh dùng bữa, lại dừng lại, không nói một lời.

Từ trên xuống dưới Trường Nhạc Cung đều biết, lúc thái tử và thái tử phi dùng bữa, là không thể quấy rầy.

Theo quy củ của thái tử, chuyện quan trọng hơn so với ăn cơm, không nhiều lắm.

Ít nhất thì chuyện mà hắn ta muốn bẩm báo lúc này, không quan trọng bằng việc ăn cơm của thái tử và thái tử phi.

“Hôm nay thịt hươu có phải không được tươi non lắm hay không?” Thái tử nhẹ giọng nói: “Không có hươu 7 tháng, chỉ có thể chọn hươu 9 tháng này. Loại hươu này hơi khó nuôi, thịt hươu phải ăn lúc 7 8 tháng mới là ngon nhất. Nàng lại vội vã muốn ăn, không còn cách nào khác…”

Tống Ninh Nhi nuốt miếng thịt hươu trong miệng xuống, ra dáng bình luận: “Đúng là không tươi non lắm, nhưng mà gân thế này cũng khá ngon. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do tài nấu nướng của thái tử điện hạ xuất thần nhập hóa, nấu món gì cũng rất ngon!”

Một món thịt hươu này quả thực sắc hương vị đều đủ cả.

Lúc mới vừa được dọn lên bàn, nhìn qua vẫn là một con hươu. Nhưng thặt ra đã sớm được cắt thành từng lát rồi, nấu chín sau đó lại được ghép trở lại.

Dùng đũa đâm nhẹ một cái, là có thể gắp được một miếng. Thịt mỏng đến mức hầu như có thể nhìn xuyên qua, có hoa văn như lá chuối, nướng đến bóng loáng ánh vàng, lại không hề bóng mỡ.

Miếng thịt được tẩm ướp hương liệu bí mật của Trường Nhạc Cung, mùi thơm quẩn quanh mãi há chỉ dừng lại ở ba vòng?

Hiện tại, một bàn đầy đã chỉ còn lại mấy miếng, đủ thấy rằng đúng là thái tử phi rất thích món ăn này.

Khương Vô Hoa chắp tay thành khẩn trên bàn ăn, rất thành khẩn nói: “Đa tạ thái tử phi cổ vũ!”

Tống Ninh Nhi khoát tay chặn lại, ý bảo ta không có thời gian khách khí với ngươi.

Liền gắp thêm mấy đũa, gắp sạch mấy miếng thịt hươu còn lại, ngay cả cơm gạo tẻ trắng trong lấp lánh cũng vài ngụm ăn sạch.

Sau đó để đũa ngà voi xuống, bưng chén trà bên cạnh lên, uống ùng ục chén trà thơm, thỏa mãn thở một hơi nhẹ nhõm: “Ăn no rồi!”

“Uống canh không?” Khương Vô Hoa hỏi: “Dùng thịt hươu làm nguyên liệu chính, nấu chung với nấm quận Chu Hòa đưa tới, vô cùng tươi ngon.”

Tống Ninh Nhi khoát khoát tay: “Thật sự uống không nổi nữa, bụng cũng thành hình tròn rồi…”

Nàng ta liếc Khương Vô Hoa một cái, vừa giảo hoạt vừa xấu hổ nói: “Không tin chàng sờ thử xem?”

“Chuyện này không thích hợp lắm phải không?” Khương Vô Hoa nói vậy, nhưng mà tay đã sờ đến.

Một lúc lâu sau.

“Bộp!”

Tống Ninh Nhi đánh tay y, sẵng giọng: “Sờ đủ chưa?”

“Ôi…” Khương Vô Hoa thu tay về, cười nói: “Xem ra đúng là no rồi.”

“Haizz.” Tống Ninh Nhi thở dài một hơi: “Tham ăn, cản trở ta tu hành!”

Bình Luận (0)
Comment