Khương Vô Hoa tươi cười nói: “Thú vui vợ chồng, không phải là cùng ăn cùng ngủ sao?”
“Đi đi!” Tống Ninh Nhi liếc y một cái: “Ai muốn cùng ngủ với chàng chứ?”
Khương Vô Hoa nói: “Lúc còn sống cũng như sau khi chết đi, ở bên ta còn có thể là ai khác nữa chứ?”
“Ông trời sẽ nghe thấy những gì chàng nói đó!” Tống Ninh Nhi đứng lên nói: “Không quấy rầy chàng bận chính sự nữa, ta đi nghỉ ngơi đây.”
Khương Vô Hoa nhẹ nhàng nói: “Nhớ ăn món điểm tâm ngọt ta đã sai người chuẩn bị tốt trong Thanh Phong Uyển, là ta buổi sáng đã làm. Nếu không ngại thì nếm thử nhé.”
“Thật sự chê ta chưa đủ mập sao?” Tống Ninh Nhi giận trách một câu, nhưng cuối cùng vẫn đi về Thanh Phong Uyển.
Khác với vẻ đoan trang hiền thục trước mặt người khác, lúc chỉ có mỗi hai người, nàng ta hiển nhiên hoạt bát hơn nhiều.
Khương Vô Hoa chỉ cười nhìn nàng ta rời đi, không quan tâm đến mọi người bên cạnh nghĩ gì.
Đợi đến khi thái tử phi mang theo cung nữ đi rồi, thì thái giám đứng trước cửa kia mới dám đi đến.
Khom người nói: “Điện hạ, mới lấy được tin tức mới nhất, người ở Dưỡng Tâm Cung cũng đã nhúng tay vào vụ án Phùng Cố rồi.”
Khương Vô Hoa đẩy chén cơm ra, tự múc cho mình thêm một bát chén canh thịt hươu nữa, miệng nhỏ nếm nếm, nói: “Chuyện trong dự liệu. Bên phía Hoa Anh Cung thì sao?”
“Tam điện hạ ngược lại không có động tĩnh gì, cũng có lẽ là do chúng ta không thể điều tra ra.”
Khương Vô Hoa lắc đầu: “Không có động tĩnh thì không có động tĩnh. Với tính cách Vô Ưu, nếu thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này, thì động tĩnh tuyết đối không nhỏ.”
Y uống vài ngụm canh, bỗng nhiên hỏi: “Nghe nói có người đi cảnh cáo Khương Thanh Dương rồi, có phải không?”
“Đúng là có chuyện như vậy.” Thái giám trả lời.
“Càn rỡ.” Khương Vô Hoa thả thìa vào lại trong chén: “Ở Đại Tề rộng lớn của ta, ai lại dám ngông cuồng như thế?”
Thái giám nói: “Phu xe kia danh tính rất trong sạch, tổ tiên ba đời đều là phu xe của Bắc nha môn. Bây giờ người đã biến mất… Sống không thấy người, chết không thấy xác. Tra không ra manh mối gì cả.”
“Mà thôi, chuyện này để lại cho Bắc nha môn điều tra đi.” Khương Vô Hoa khoát khoát tay: “Truyền lệnh ta, để cho vệ quân hoàng thành tăng cường bảo hộ những người phá án, ngoài ra, nơi ở của Khương Vọng và Lâm Hữu Tà, phải tăng cường tuần tra. Loại chuyện này không thể xảy ra thêm lần nào nữa. Ba người phá án lần này, không được để ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiểu chưa?”
“Rõ rồi ạ.”
Thái giám lĩnh mệnh vội vã rời đi.
Khương Vô Hoa cũng không tiếp tục uống canh nữa, đứng dậy đi ra ngoài, thuận miệng nói: “Hôm nay canh không tồi, các ngươi chia nhau uống đi.”
Thị nữ còn ở lại sảnh dùng bữa kia cũng đã quen rồi, không hề sợ hãi, chỉ khom mình hành lễ: “Tạ điện hạ ân điển.”
Khương Vô Hoa chỉ khoát tay áo, người đã đi ra ngoài.
Toàn thành Lâm Tri đều đang chú ý đến vụ án Phùng Cố, đương nhiên đều chỉ thầm chú ý trong bóng tối.
Hơn nữa còn đang là lúc tình tiết vụ án từ từ lộ vẻ phức tạp, người người tò mò, người người tránh không kịp.
Không ai có thể công khai thảo luận vụ án này, nhưng chỉ cần là người có tư cách biết được tiến triển vụ án thì không ai không nhìn chằm chằm.
Đây có thể là một cuộc chính biến lớn nhất sau khi Khương Vô Khí chết!
Ai có thể không quan tâm đến chứ?
Là một thành viên hạch tâm, chuyên môn đốc thúc quá trình điều tra vụ án này, Khương Vọng Khương tước gia, ngoài việc mỗi ngày xem hồ sơ vụ án thì vẫn như cũ không ngừng tu luyện.
Sau khi tiến vào Nội Phủ cảnh, ngoài những thứ tu hành… cố định trước đây, thì còn thêm khai thác Tàng Tinh Hải, mài tinh lâu…
Chỉ cần còn muốn tiến về phía trước, liền vĩnh viễn có chuyện có thể làm.
Cho dù chỉ là đạo thuật, Long Hổ mới hình thành, cần phải luyện tập nhiều hơn mới có thể nắm giữ trong tay. Còn Diễm Hoa Phần Thành là đạo thuật siêu phẩm cần nắm giữ tiếp theo.
Ngoài ra, năm môn thuấn phát đạo thuật được khắc ấn tại Nội Phủ cảnh là Hủ Mộc Quyết, Bát Âm Phần Hải, trạng thái Thanh Vân Tiên, Ngũ Thức Địa Ngục, Nộ Hỏa, đến Ngoại Lâu cảnh, đều có không gian nhất định để nâng cao.
Bát Âm Phần Hải và trạng thái Thanh Vân Tiên là tự nghĩ ra cũng khá tốt, theo nhãn giới dần cao lên, thì có thể sẽ nghĩ ra cách cải tiến mới. Nhưng Hủ Mộc Quyết, Ngũ Thức Địa Ngục, Nộ Hỏa nếu muốn nhanh chóng nâng cao chúng thì chắc hẳn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Diễn Đạo đài ở Thái Hư Huyễn Cảnh.
Vầy thì cần “Công”…
Trước mắt, cách có được công ở Thái Hư Huyễn Cảnh không nhiều lắm, ngoại trừ cống hiến lượng lớn công pháp, thì cũng chỉ có thể kiếm được trên Luận Kiếm đài mà thôi.
Khương Vọng ở cấp bậc Nội Phủ có khuynh hướng vô địch, ở cấp bậc Ngoại Lâu Luận Kiếm đài cũng cơ hồ dư sức đoạt được.
Mỗi ngày năm trận chiến, đến nay hiếm khi thất bại.
Nếu cứ tiếp tục như thế, nói không chừng có thể dùng chiến tích bất bại, một đường đạt được đệ nhất Ngoại Lâu mà leo đến Thái Hư.
Sở dĩ chỉ đáng năm trận, là bởi vì bên ngoài vẫn đang tu hành, chỉ cần tập trung vào năm trận chiến chất lượng cao, cũng có thể cung cấp thu hoạch đủ đầy.
Nếu chỉ đơn giản là giành được chiến thắng, ung dung vượt qua đối thủ, thì năm trận hay năm mươi trận hay năm trăm trận đối với Khương Vọng mà nói không có gì khác biệt.
Đó cũng không phải là tu hành.
Khương Vọng không hề hưởng thụ khoái cảm khi hành hạ người yếu đến chết, thứ hắn hưởng thụ chính là cảm nhận được điểm “đặc biệt” trên người mỗi một đối thủ, là những linh quang mà đối thủ thể hiện trong quá trình chiến đấu… những thứ đó có thể khiến cho hắn hai mắt tỏa sáng, lựa chọn chiến đấu.
Là những tính lũy này, mới có thể trở thành quân lương của hắn, khiến hắn ngày một mạnh mẽ hơn.
Cho nên hắn mới thường trong lúc chiến đấu áp chế thực lực, thử nghiệm rất nhiều tư tưởng mới mà không thể thử nghiệm trong lúc chiến đấu sinh tử, để cho đối thủ có càng nhiều cơ hội, cũng để cho mình càng nhiều cơ hội.
Chẳng qua dù làm vậy, chiến đấu ở Luận Kiếm Đài tứ phẩm, kéo dài cho đến hiện tại, hắn cũng không hề có lần nào chân chính cảm nhận được sự uy hiếp.
Dù sao lúc hắn ở cấp bậc Nội Phủ, cũng đã dùng một chọi bốn, giết chết tứ đại nhân ma Ngoại Lâu cảnh. Những tu sĩ Ngoại Lâu cảnh bình thường, cho dù có là những tinh anh có thể vào Thái Hư Huyễn Cảnh, cũng rất khó tạo nên mối uy hiếp gì đối với hắn.
Hơn nữa hiện tại Thái Hư Huyễn Cảnh mở rộng nhanh chóng, đã càng lúc càng có nhiều tu sĩ tràn vào… Người yếu cũng ngày một nhiều lên.