“Gần như chỉ ở cấp độ này thôi, nó cũng có cực hạn, là đây rồi, không thể nói là siêu việt hay không siêu việt. Muốn nói đến ứng dụng cao cấp hơn thì còn xa lắm.” Khương Vọng nhìn Trịnh Thương Minh, nói: “Xem ra ngươi đã có một trăm phần trăm tự tin về án này.”
“Tám phần thôi.” Trịnh Thương Minh nói: “Còn thiếu một chút chứng cứ mấu chốt.”
“Vậy ta phải chúc mừng ngươi.” Khương Vọng nói.
Trịnh Thương Minh hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải là ta chúc mừng ngươi?”
Khương Vọng đưa tay mời hắn ngồi xuống ngay trong viện: “Tga vẫn cảm thấy, có lẽ Lâm Hữu Tà sẽ tìm ra chân tướng trước.”
“Đáng lẽ chúng ta có thể từ chối Lâm Hữu Tà, chỉ có điều…” Trịnh Thương Minh ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Mặc dù tứ đại thế gia Thanh Bài đã tan thành mây khói, nhưng cũng đã dựng lên nền tảng của thế hệ Thanh Bài, không thể coi thường những gì còn sót lại. Cho dù là Thiên tử, cũng cảm thấy nên cho bọn họ một câu trả lời công bằng, mà Bắc Nha chúng ta càng nên như vậy.”
“Bàn giao của các ngươi là để nàng tham dự vào bản án mà nàng vốn nên tham dự?” Khương Vọng ngồi đối diện hắn ta, nhẹ giọng hỏi.
Một lò lửa nhỏ dựng thẳng trên bàn đá, trên lô nấu một bình trà đang bốc khói lượn lờ.
“Có điều này, ngươi không muốn thừa nhận cũng rất khó, nếu Bắc Nha không gật đầu, ngay cả cơ hội tìm kiếm nàng cũng không có.” Tuy lời này Trịnh Thương Minh nói rất lãnh khốc, nhưng lại là sự thật nặng trĩu.
“Ngươi chắc chắn có thể tìm ra được chân tướng trước nàng sao?” Khương Vọng nói: “Lâm Hữu Tà đã có chí liều chết. Một người lấy chí liều chết để làm việc, ngươi làm sao dám xem thường?”
“Đó là lựa chọn của nàng.” Trịnh Thương Minh vừa nhàn nhạt nói vừa nhìn Khương Vọng: “Khương huynh, ta chỉ muốn biết lựa chọn của ngươi.”
Phải nói, trong phủ Đô Thành tuần kiểm, từ khi Trịnh Thương Minh chủ động tỏ ra thiện chí, cho tới bây giờ, hai người ở với nhau vẫn khá vui vẻ, thậm chí có thể được gọi là “bằng hữu”.
Mà ngược lại, mối quan hệ trước kia của Khương Vọng và Lâm Hữu Tà lại có rất nhiều mâu thuẫn.
Ngay từ đầu Lâm Hữu Tà đã bắt chặt lấy Khương Vọng không thả, vì nghi ngờ liên quan đến Địa Ngục Vô Môn nên chỉ hận không tìm ra được chứng cứ tống Khương Vọng vào trong lao.
Suốt một thời gian dài, Khương Vọng đối với Lâm Hữu Tà đều là kính nhi viễn chi.
Nhưng lúc này.
Khương Vọng chỉ có thể nói: “Trịnh huynh, ta không tiếp nhận nổi vị trí Đô úy Bắc Nha.”
Có vẻ như Trịnh Thương Minh không bất ngờ gì, dù sao thì Khương Vọng cũng do dự quá lâu về vấn đề này rồi.
Nhưng Trịnh Thương Minh vẫn hỏi: “Vì sao?”
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây, hơi xúc động mà hỏi lại: “Thương Minh huynh, ngươi nói vị trí tuần kiểm Đô Úy kiêm tuần kiểm Chính sử của Đô Thành Tuần Kiểm phủ này đại biểu cho cái gì? Là quyền lực, hay là trách nhiệm?”
Trịnh Thương Minh không cần cân nhắc tí nào, trực tiếp trả lời ngay: “Đại biểu cho quyền lực to lớn nắm giữ thể hệ Thanh Bài. Còn quyền lực và trách nhiệm… Quyền lực và trách nhiệm vốn là một thể. Nắm giữ Thanh Bài, sẽ phải chịu trách nhiệm về Thanh Bài.”
Khương Vọng lại hỏi: “Như vậy trách nhiệm của Thanh Bài là gì? Bốn chữ “Tuần kiểm Đô úy” này, “tuần kiểm” quan trọng hơn, hay “đô úy” quan trọng hơn?”
“Ta nghĩ ta hiểu ý ngươi.: Trịnh Thương Minh chậm rãi nói: “Ngươi muốn lựa chọn cái gọi là chân tướng. Nhưng Khương huynh, ngươi có từng nghĩ tới câu “Ăn lộc của vua thì phải trung quân” không? Đô Thành tuần kiểm phủ lệ thuộc trực tiếp Thiên Tử, không phải đất phong Thanh Dương trấn của ngươi. Vị trí Tuần kiểm Đô úy này… quan trọng không phải là “tuần kiểm”, cũng không phải “đô úy”, mà là một chữ không viết ra.”
Khương Vọng thở ra một hơi nhẹ nhõm, thản nhiên nói: “Cho nên, ta không ngồi vào vị trí này đâu.”
Trịnh Thương Minh nhìn hắn, nói: “Khương huynh, ta vẫn luôn rất bội phục ngươi, cũng biết rõ ngươi là một người có ý chí kiên định. Nhưng hôm nay, ta muốn thành khẩn khuyên ngươi một câu, Thiên Tử tín trọng ngươi, cả thiên hạ đều biết. Ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngươi từ chối vị trí này, sẽ khiến Thiên Tử thất vọng cỡ nào? Ngươi từ chối, không chỉ là Đô úy Bắc Nha, mà còn là từ chối cơ hội thể hiện sự trung thành với Thiên Tử. Ngươi có biết không, rất có thể vì lựa chọn hôm nay mà con đường làm quan sau này của ngươi sẽ gian nan hơn nhiều?”
Đương nhiên Khương Vọng biết.
Dù hắn không biết, Trọng Huyền thắng cungax đã nói với hắn từ lâu rồi.
Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh nói: “Tề quốc rất lớn, hẳn là có dung nạp các loại nhân vật thổ nhưỡng. Nếu không có, ta nghĩ cũng không phải tổn thất của ta.”
Trịnh Thương Minh trầm mặc một lát rồi nói: “Mặc dù ta không đồng ý, nhưng ta tôn trọng lựa chọn của ngươi.”
Thở dài một tiếng rồi nói: “Khương huynh à, có đôi khi ta cảm thấy ngươi là một người rất đáng hâm mộ.”
“Ta có gì hay mà hâm mộ?” Khương Vọng cười khẽ: “Một thân một mình, lại còn ngông nghênh. Tuy nói là quan to tam phẩm, nhưng nói chuyện có mấy người nghe?”
“Người cuối cùng sẽ hâm mộ những kẻ kia, bọn họ không thể trở thành ngươi.” Trịnh Thương Minh giật giật môi: “Vậy, Khương huynh, ta cáo từ trước.”
Hắn ta đứng dậy đi ra ngoài.
Khi sắp đến cửa viện, chợt nghe tiếng Khương Vọng vang lên sau lưng:
“Trịnh huynh, nói lại, khi ngươi đang loay hoay trong thiết cục Văn Liên Mục bày ra… Nếu như ở Cân Mã Sơn, ta thất thủ giết ngươi, khiến cho phụ thân ngươi là Đô úy Bắc Nha phẫn nộ, ngươi có từng nghĩ tới, ngươi cần chân tướng không?”
Trịnh Thương Minh dừng bước.
“Ta nghĩ tới, ta hết sức chăm chú nghĩ tới.”
Hắn ta nói: “Ta nghĩ là, ta cần quyền lực.”
Hắn ta cứ như vậy đứng ở cửa sân, đưa lưng về phía Khương Vọng.
Bình tĩnh nói: “Khương huynh, không phải ai cũng có thể giống như ngươi, có được thiên tài đánh vỡ truyền thuyết, có được dũng cảm phá vỡ quy tắc. Ta chỉ là… chỉ là một người bình thường cố gắng.”
Trịnh Thương Minh cất bước rời đi.
Hắn ta vẫn còn một câu trong lòng mà không nói ra – nhưng mà dù là Khương Vọng, hiện giờ truyền thuyết sáng tạo ra được cũng chỉ ở cấp độ Nội Phủ.
Sau Ngoại Lâu là Thần Lâm, sau Thần Lâm là Động Chân, sau Động Chân là Diễn Đạo. Thế giới này quá mênh mông! Sức mạnh quá vĩ đại! Có một số việc, ngươi thực sự có thể thay đổi sao?
Trịnh Thương Minh đã từng kiên quyết không dựa vào hào quang của bậc cha chú, mai danh ẩn tích vào quân đội, cố chấp một mình phấn đấu, nhưng trong ván cục kia của Văn Liên Mục, trước phủ Trấn Quốc Nguyên soái, bị nắm đấm của Vương Di Ngô đập vỡ tất cả kiêu ngạo.