Sau đó, hắn ta kiên quyết gia nhập hệ thống Thanh Bài, cũng làm quen được với Bắc Nha với tốc độ nhanh nhất.
Hôm nay, hắn ta và Khương Vọng có lựa chọn khác nhau, nhưng không phải đến hôm nay hắn ta mới lựa chọn.
Rất khó để nói đây rốt cuộc là sự thay đổi khi con người ta trưởng thành, hay là trụy lạc vì thỏa hiệp.
Mỗi người đều sống trong hệ thống đạo đức của mình.
Tất cả giãy dụa, tín ngưỡng, lý do… cuối cùng, cả đời bất quá cũng chỉ là viết tiếp sau một lựa chọn.
Có đôi khi, con người ta thay đổi chỉ trong vòng một đêm.
Nhưng cũng có người vĩnh viễn không chịu thay đổi.
Có lẽ vậy!
Phật gia nói, hoa nở hoa tàn, một thế giới đã sinh diệt.
Ai có thể xác định mình không phải người trong hoa?
Khương Vọng lẳng lặng ngồi trước bàn đá trong viện, dựng một ngón tay, ngắm đóa hoa lửa rực rỡ nở rộ trong gió bắc, phẩm ngộ đạo thuật ảo diệu.
Có lẽ hôm nay cũng không thích hợp tu hành, cũng không lâu lắm, Tạ quản gia lại tới báo, có khách đến nhà.
Tấm danh thiếp được chế tác thật tinh mỹ.
Người đến chơi là Bích Ngô Quân Dương Kính.
Khương Vọng dập bông hoa lửa, nhẹ nhàng nhíu mày.
Trịnh Thương Minh đến đây là chuyện trong dự liệu, Dương Kính lại ngoài ý liệu.
Tóm lại, chuyện ngoài ý liệu sẽ thiếu chút cảm giác an toàn.
Mặc dù như vậy, hắn vẫn đứng dậy đi ra ngoài tự mình đi đón khách.
Bất kể thế nào,
Lần trước hắn không mời đã giao phó, hoàn toàn chính xác là đường đột. Cũng là đối phương nể tình, không so đo với mình. Làm gì có đạo lý vừa xong việc, đối phương đến chơi, mình đã bắt đầu kênh kiệu.
Hắn còn không bày ra được cái giá kia.
Khương Tước gia hắn vênh vang đắc ý thường cũng chỉ giữa mấy người bạn thôi, cũng chỉ có thể thi thoảng trêu chọc mấy tên bạn xấu Trọng Huyền Thắng, Hứa Tượng Càn một chút.
Hôm nay Dương Kính mặc một thân áo đen, lộ ra tiêu túc, không mang theo tùy tùng mà một mình đứng ngoài cửa, cung và kiếm đều thu lại nhưng nhuệ khí vẫn không giảm.
Khương Vọng bước mấy bước ra ngoài đón: “Không biết khách quý đến thăm, Khương mỗ không tiếp đón từ xa!”
“Tước gia khách khí rồi.” Dương Kính nhìn hắn một lát, hỏi: “Nói chuyện trong phòng thế nào?”
Khương Vọng lập tức nghiêng người mời: “Vào trong viện của ta!”
Cũng may hôm nay Trọng Huyền Thắng không có ở đây, nếu không, nói không chừng sẽ muốn tới quấy nhiễu một hai. Hạ ảnh dưới tay bị Bích Ngô Quận đánh khiến hắn ta cực kỳ khó chịu.
Hai người trước sau đi vào trong viện.
Dương Kính không có lấy nửa lời hàn huyên, trực tiếp nói thẳng: “Công Tôn Ngu chết rồi.”
Khương Vọng khẽ giật mình: “Chết thế nào?”
“Không biết.” Dương Kính nói: “Cho nên ta mới đến Lâm Tri.”
Lâm Tri lớn biết bao chứ!
Quan lại quyền quý sao mà nhiều!
Câu nói bình thản này của Dương Kính lại có cảm giác thiên quân vạn mã ta độc vãng cô dũng.
Xem ra hắn và Công Tôn Ngu thật sự là bằng hữu tốt vô cùng.
Khương Vọng rất chân thành nói: “Tuyệt đối không liên quan đến ta. Ta cam đoan không biết gì về cái chết của hắn ta.”
Dương Kính nói: “Nếu không, ta sẽ không một mình đến chỗ ở của ngươi.”
Xem ra y đã âm thầm điều tra…
Khương Vọng nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Chết khi nào?”
Dương Kính nói: “Sau khi ngươi đi, ta bồi y một lúc, khi ấy tình trạng của y còn tốt, còn đang đọc sách nữa. Tới buổi sáng hôm sau, ta sắp xếp xong xuôi nơi ẩn cư, tới đón y, người đã không còn. Không có vết thương bên ngoài, thông thiên cung, ngũ phủ đều vỡ vụn mà chết.”
“Lệnh huynh nói thế nào?” Khương Vọng hỏi.
Không nghi ngờ gì, quận trưởng Bích Ngô quận Dương Lạc là một nhân vật rất có sức nặng chính trị, nếu có thể mượn kỳ thế…
Dương Kính nhàn nhạt nói: “Công Tôn Ngu là bằng hữu của ta, không phải bằng hữu của huynh trưởng ta.”
“Là ta lỡ lời.” Khương Vọng có lỗi liền nhận.
Nhưng thực ra không hề khó đoán cái chết của công Tôn Ngu.
Giết Công Tôn Ngu vào lúc này, đơn giản chỉ có vài nhóm người, muốn tra ra chân tướng, và muốn che giấu chân tướng.
Nếu Khương Vọng đã không ra tay, như vậy chỉ còn lại người bên Lâm Hữu Tà, Trịnh Thương Minh, và hung thủ thật sự trong vụ án Lôi Quý phi gặp nạn.
“Ta đã sai người điều tra, gần đây ngươi đang giám sát bản án cái chết của tổng quản thái giám Trường Sinh Cung.” Dương Kính hỏi rất trực tiếp:/ “Ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc vụ án này có liên quan gì với Công Tôn Ngu? Ngươi tân tân khổ khổ tới Bích Ngô quận tìm y là vì cái gì?”
Ta không biết tình tiết vụ án cụ thể, hắn ta đã chỉ thẳng vào vấn đề mấu chốt. Bởi vì rất có thể hung thủ cũng đi tìm Bích Ngô quận với lý do giống với Khương Vọng.
“Khi còn sống, Công Tôn Ngu là tâm phúc của Thập Nhất điện hạ, là khách quen trong Trường Sinh cung. Ta cố ý tới Bích Ngô quận cũng là vì muốn hỏi y một vài vấn đề liên quan tới Trường Sinh cung”. Khương Vọng chăm chú nói: “Ta không tiện nói cho ngươi bản án chi tiết, nhưng nếu ngươi có thể hỗ trợ cung cấp một ít manh mối, có lẽ ta càng có thể tìm ra hung phạm nhanh hơn.”
Dương Kính từ chối cho ý kiến, mà hỏi ngược lại: “Lấy địa vị và quyền lực của thân phận hiện tại của ngươi, ngươi tới Bích Ngô quận tra án sao phải lén lén lút lút? Chỉ e vụ án này không chỉ đơn giản là cái chết của Phùng Cố. Ngươi đối địch với ai? Có ai đang giám thị ngươi trong bóng tối sao? Có thể nào hung thủ truy tung được ngươi mới tìm ra Công Tôn Ngu không?”
Lúc trước Khương Vọng còn cảm thấy may mà Trọng Huyền Thắng không ở đây, bây giờ lại hy vọng tên mập đó đang ở đây.
Dương Kính quả thực không phải nhân vật đơn giản!
Rất nhiều người truyền ngôn nói rằng y bất quá chỉ là con chim non nép dưới cánh của huynh trưởng Dương Lạc mà thôi, nhưng sau khi tự tiếp xúc, Khương Vọng mới phát hiện ra người này tiến thối có độ, có dũng có mưu.
Đã có thể chu toàn tình nghĩa bằng hữu với hắn và Công Tôn Ngu, lại có thể tận lực bỏ qua trách nhiệm, không làm ảnh hưởng đến huynh trưởng Quận trưởng, còn có thể bén nhạy đoán gần tới được vấn đề hạch tâm…
Nói đến, y cố ý gạt huynh trưởng sang một bên có phải vì gửi được nguy hiểm trong chuyện này không?
Sau một hồi cẩn thận cân nhắc, Khương Vọng mới nói: “Ta quả thật không thể nói chi tiết bản án, đây là quy định của Thanh Bài. Còn khả năng ngươi nói kia… quả thực ta cũng không thể loại trừ. Dương huynh, xin yên tâm, cái chết của Công Tôn Ngu ta nhất định sẽ cho ngươi một lời công bằng.”
“Công Tôn Ngu là bằng hữu của ta, chết trong trang viên của ta.” Dương Kính nhàn nhạt nói: “Ta tới đây tìm là vì muốn có được một lời hẹn.”