Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2178 - Chương 2178: Làm Khó Giới Ngôn (2)

Chương 2178: Làm khó Giới Ngôn (2)

“Vậy hẳn là ngươi càng nên hợp tác cùng ta.” Khương Vọng rất thành khẩn nói: “Hung thủ giết Công Tôn Ngu có thể vì hắn ta biết thứ gì đó. Ta phụ trách giám sát toàn bộ vụ án ở Trường Sinh cung, tại Bắc Nha, trong triều, khắp nơi đều có người. Trọng Huyền Thắng ở trong phủ của ta, Lý thị của Thạch Môn là thông gia, Yến Phủ là bạn tốt tri giao với ta, Trịnh Thương Minh và ta có giao tình thâm hậu… Dù hung thủ là ai, liên quan đến thế lực nào đi nữa, nhất định ta cũng có thể tra đến tận cùng, tìm ra chân tướng.”

Khương Vọng ở đây không ngừng xé da hổ, cũng không biết là câu nào xúc động đến Dương Kính.

Trầm mặc một lát, cuối cùng y nói: “Nhưng Công Tôn Ngu không nói gì với ta.”

“Nói những gì ngươi biết là được.” Khương Vọng vội vàng nói.

“Ngươi muốn nghe từ đâu?”

Khương Vọng nghĩ nghĩ một lát, mới hỏi: “Lưỡi hắn ta bị mất từ khi nào?”

“Từ giao thừa năm ngoái, Công Tôn Ngu tới tìm ta…” Dương Kính chậm rãi nói: “Lúc ấy hắn ta đã mất lưỡi.”

Giao thừa năm Đạo Lịch thứ 3918, là trong thời kỳ Trang Ung quốc chiến…

Một đường dốc toàn lực không ngừng nghỉ đi tới, đếm hôm nay hắn mới giật mình hiểu ra, thì ra một năm này phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Đương nhiên Khương Vọng không thể quên đêm mưa kia, vĩnh viễn không thể. Nhưng rất hiển nhiên, cũng trong đêm giao thừa đó, sự kiện thay đổi cả đời Công Tôn Ngu cũng đã phát sinh.

Vào giao thừa năm Đạo Lịch thứ 3918 Trường Sinh cung đã xảy ra chuyện gì?

“Sao lại mất?” Khương Vọng hỏi.

“Khi ấy ta cũng hỏi hắn ta như vậy….”

Dương Kính nhìn hoa văn trên bàn đá, chìm vào hồi ức: “Đêm hôm đó đang có tuyết rơi, tuyết rất lớn. Ta uống quá nhiều nên một mình trở về phòng thì thấy hắn ta đang ở trong đó chờ ta rồi. Ta rất vui, có gì càng khiến người ta vui hơn chuyện lão bằng hữu tới gặp ngươi trong đêm tuyết chứ? Ta hỏi hắn ta có muốn uống rượu không, ta nói ta mới săn được một con hươu béo lắm, ta nói, gia hỏa mấy ngày trước còn mua danh chuốc tiếng trong thành kia, miệng lưỡi sắc bén may mà có ngươi tới mắng cho máu chó xối đầu…. Hắn ta lại chỉ hé miệng, cho ta nhìn thấy cái lưỡi bị đứt.”

“Chuyện gì xảy ra? Ta hỏi hắn ta, chuyện gì xảy ra. Hắn ta không có phản ứng gì.”

“Ta rất gấp, rất tức giận. Ta nói ta muốn giết người, ta nhất định phải giết mấy người mới được. Trong tim ta như có ngọn lửa đang thiêu đốt!”

“Trong viện khắp nơi là tuyết, hắn ta ngồi xồm xuống, viết một hàng chữ trên tuyết “Cả đời ta nhanh mồm nhanh miệng, sợ nói phạm giới, nên cắt lưỡi làm rõ ý chí, đời này không nói gì nữa.”

“Chẳng mấy chốc hàng chữ kia đã bị tuyết phủ kín, mà hắn ta, thật sự không còn trao đổi với ta nữa.”

Dương Kính đau thương nói: “Ta đã từng hỏi hắn ta rất nhiều lần, lần nào hắn ta cũng chỉ nhìn ta. Ta không biết hắn ta đã xảy ra chuyện gì, ta nghĩ hắn ta không muốn để cho ta biết.”

Nói cách khác… cái lưỡi của Công Tôn Ngu là do hắn ta tự cắt, mà nguyên nhân là để cho mình “ít nói”

Tại sao hắn ta lại muốn ít nói?

Có phải hắn ta đã biết chuyện gì không nên biết, và cũng là nguyên nhân hắn ta rời khỏi Trường Sinh cung không? Có thể nào có liên quan đến chân tướng vụ án Lôi Quý phi gặp nạn không?

“Sau đó hắn ta có từng liên hệ với Trường Sinh cung không?” Khương Vọng hỏi.

“Theo ta được biết thì không có.” Dương Kính nói: “Hắn ta không hề rời khỏi trang viên một bước.”

Khương Vọng chăm chú nói: “Ta nghĩ, Công Tôn Ngu không nói gì với ngươi là để bảo vệ ngươi.”

“Có lẽ vậy. Nhưng thân là bằng hữu, bảo vệ hắn ta mới là chuyện ta muốn làm nhất.” Dương Kính nói đến đây thì đứng dậy: “Nếu ngươi không thể nói với ta điều gì vậy xin từ biệt.”

Khương Vọng hạ ý thức hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta đã nói tất cả những gì ta biết cho ngươi.” Dương Kính nhìn hắn một chút: “Tiếp theo, ta phải dùng phương pháp của mình để đi tìm đáp án.”

Ngươi sẽ chết.

Đây gần như là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Khương Vọng.

Hắn hết sức nghiêm túc nói: “Chuyện phá án đã có Thanh Bài chúng ta làm. Tin tức ngươi nắm được và ta nắm được hoàn toàn không trên cùng một phương diện, tùy tiện nhúng tay vào, không bằng ngươi quay về Bích Ngô quận chờ tin đi, có kết quả ta sẽ thông báo cho ngươi đầu tiên.”

Dù chân hung vụ án Lôi Quý phi gặp nạn không đổ vào đương kim Hoàng hậu, nhưng chắc chắn sẽ không thoát khỏi thế lực của Hoàng hậu.

Dương Kính không truy tung ra được hung thủ giết Công Tôn Ngu thì thôi, nếu như thật sự tìm ra được… chỉ sợ kết quả sẽ rất khó coi.

Không nói những chuyện khác, chỉ dựa vào nghĩa khí với bằng hữu của Dương Kính, Khương Vọng không muốn trơ mắt nhìn y đi chịu chết.

“Xem ra ta đoán không sai. Thế lực của hung thủ rất cường đại, Dương gia ta không thể trêu vào.” Dương Kính giật giật khóe miệng như tự trào: “Cũng phải, nếu không, làm sao dám tùy tiện giết bằng hữu của ta.”

“Xin ngươi hãy tin tưởng ta.” Dù sao Khương Vọng cũng không thể nói được nhiều, chỉ có thể cường điệu nói: “Ta sẽ không từ bỏ vụ án này, ta đã chạm được đến chân tướng.”

“Ta biết ngươi rất có uy tín. Nhưng thật xin lỗi, ta không cách nào ký thác toàn bộ cái chết của bằng hữu ta vào một người không quen biết.”

Dương Kính quay người rời đi, không chút do dự.

Tới bất ngờ, đi quả quyết.

Đây là một người thông minh lại tỉnh táo.

Hắn một mình tới Lâm Tri, có lẽ đã chuẩn bị kỹ càng.

Hàn phong rủ xuống trong viện, chỉ còn lại một mình Khương Vọng.

Hắn ngồi một mình trên ghế đá, lẳng lặng tự hỏi tình tiết vụ án.

Vụ án này không thể trì hoãn được nữa.

Nhưng chứng cứ mấu chốt ở đâu?

Bên Lâm Hữu Tà kia sẽ có thu hoạch sao?

Khương Vô Khí, Phùng Cố, Công Tôn Ngu… đều lần lượt chết đi.

Nêu Dương Kính đụng vào thế lực sau màn này, sẽ vô cùng hung hiểm.

Sau đó là ai? Có Lâm Hữu Tà thì tuyệt đối an toàn sao?

Thậm chí mình thì sao?

Vụ án quan trọng từ mười bảy năm trước như một vòng xoáy đen thẫm sâu vô hạn vẫn đang không ngừng mở rộng, lại muốn cuốn vào ngày càng nhiều người….

Xét từ mọi phương diện, đều cần phải nhanh chóng tìm ra được kết quả.

Hoặc là xé toang bức màn che chắn nó, để cho ánh sáng chiếu vào, chiếu rọi tới từng ngóc nghách.

Hoặc là, triệt để lấp chôn nó lại, sau đó vĩnh viễn không nhắc lại nữa.

Rất hiển nhiên, Công Tôn Ngu lựa chọn cái sau.

Bình Luận (0)
Comment