Không đúng….
Lúc này, nhớ tới Công Tôn Ngu, Khương Vọng ẩn ẩn cảm giác hình như mình chạm đến cái gì đó.
Dường như cho đến giờ hắn vẫn không để ý đến một sự kiện cực kỳ quan trọng.
Là cái gì đây?
Khương Vọng nhíu mày, đứng lên đi đi lại lại trong viện.
Rốt cuộc mình đã bỏ lỡ cái gì?
Gió đêm hổi ào ào, hắn dứt khoát đi vào trong phòng đóng cửa lại, ngăn cách tất cả âm thanh để cho mình có thể yên tĩnh suy nghĩ.
Bỏ lỡ cái gì?
Hắn một mình đi tới đi lui trong phòng ngủ, bất chợt thấy một bức chữ treo trên tường.
Đó là bức chữ cuối cùng Khương Vô Khí viết lại khi còn sống, là hắn đặc biệt mời thợ bồi lại.
“Trời không bỏ Đại Tề, sinh ra Khương Vô Khí ta!”
Linh quang trong đầu Khương Vọng nổ tung.
Là… Khương Vô Khí!
Hắn đã nghĩ ra vấn đề mà mình bỏ sót.
Phùng Cố đã dùng cái chết để nhắc lại vụ án năm xưa, đồng thời chính xác đã để lại một đầu mối chỉ vào Hoàng hậu Đại Tề.
Mà hiện giờ xem ra, rõ ràng Công Tôn Ngu cũng biết một chút gì đó.
Nói cách khác, Phùng Cố và Công Tôn Ngu đều nắm được một chút tin tức về chân tướng vụ án Lôi Quý phi năm đó.
Khương Vô Khí thân là chủ nhân Trường Sinh Cung, sẽ hoàn toàn không biết gì sao?
Nhật vật tuyệt đỉnh như vậy có thể nào bị thuộc hạ lừa hoàn toàn sao?
Cái này không hợp lý!
Nhưng Khương Vô Khí đã biết chân tướng rồi, vì sao không tự mình xử lý chuyện này?
Trí tuệ, thân phận, lực ảnh hưởng của hắn, thế nào cũng phải hữu dụng hơn Phùng Cố.
Nhưng đến chết hắn cũng không đề cập đến.
Vì sao?
Chuyện cuối cùng Khương Vô Khí làm khi còn sống là lấy thân làm mồi, quét hết gian tế Bình Đẳng quốc trong cảnh nội Tề quốc.
Lệ Hữu Cứu của Thần Lâm cảnh, Diêm Đồ của Động Chân cảnh….
Với trí tuệ, quyết đoán như thế, cừu gia dạng nào mà không giải quyết được chứ?
Mối thù giết mẹ, vì sao hắn lại trầm mặc, vì sao lại không báo?
Mối hận hàn độc nhập mệnh, vì sao hắn lại không rửa?
Thậm chí, vào giao thừa năm ngoái, còn đề nghị Công Tôn Ngu rời đi?
Mà mâu thuẫn là ở chỗ….
Khương Vô Khí kín miệng không nhắc đến, Công Tôn Ngu cắt lưỡi để không nói.
Nhưng vì sao cuối cùng Phùng Cố lại lấy cái chết để bức ra chân tướng năm xưa?
Khương Vọng ngưng thần đau khổ suy tư, hắn ẩn ẩn cảm thấy mình đã rất gần với đầu mối rồi, nhưng cứ như nhìn hoa trong sương ấy, vẫn cách một cái gì đó.
Là cái gì đây?
Khương Vô Khí, Phùng Cố, Công Tôn Ngu, Dương Kính…
Công Tôn Ngu…. Cắt lưỡi!
Miệng không thể nói, gọi là “câm”
Cánh cửa vây khốn trong đầu đã lâu ầm ầm mở ra.
Trong một loạt manh mối hỗn loạn kia đột nhiên lại có một đầu mối rõ ràng, sôi nổi trước mắt.
Khương Vọng quay người đi ra ngoài, lập tức để quản gia chuẩn bị xe, đi thẳng tới Trường Sinh Cung.
Hắn chỉ hận mình không thể bay thẳng qua đó, nhưng thân ở nơi như Lâm Tri, lại vào thời điểm vi diệu như thế, không thể không nói chút quy củ.
Trong lòng phi nhanh như tuấn mã, Khương Vọng ngồi trong xe ngựa vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Càng vào lúc gấp, càng cần bình tĩnh.
Tĩnh mới có thể tự thủ, không làm mất bản tâm.
Thậm chí hắn còn vứt bỏ các suy nghĩ linh tinh bắt đầu tu luyện.
Trong lúc hắn diễn luyện đạo thuật, thời gian vẫn thong thả trôi qua.
Trường Sinh cung không tính là xa, không tốn bao nhiêu thời gian để tới.
Khương Vọng tự bình lại cảm xúc, vén rèm xuống xe.
Đi thẳng vào trong Trường Sinh cung.
“Đại nhân, dựa theo quy củ, phải có người bồi tiếp ngài mới có thể đi vào.” Bộ khoái Thanh Bài đi đầu ngăn lại.
Các bộ khoái Thanh Bài canh giữ trong Trường Sinh Cung đã được đổi, đương nhiên, bộ khoái Thanh Bài Lâm Tri không ai là không biết Khương Vọng, dù chưa từng gặp mặt hắn, cũng đã từng thấy chân dung của hắn. Tuy là chức trách nhưng vẫn cung cung kính kính.
“Vậy ngươi đi vào với ta.” Khương Vọng nói thẳng.
Bộ khoái dẫn đầu lắc đầu nói: “Chúng ta không có tư cách tiến vào Trường Sinh cung.”
Khương Vọng chỉ nghĩ đến chuyện phá án, nghe vậy mới giật mình nhớ ra, Trường Sinh cung là hiện trường vụ án cũng được phong tỏa, chỉ có ba Thanh Bài phụ trách vụ án này là hắn, Lâm Hữu Tà và Trịnh Thương Minh mới có thể đi vào.
Còn không thể đơn độc đi vào, ít nhất phải có hai người cùng vào dò xét lẫn nhau.
Đương nhiên, hắn hoàn toàn có năng lực tự mình lặng lẽ lẻn vào trong Trường Sinh cung, những bộ khoái này cũng không phát hiện được. Nhưng vào thời điểm thần hồn nát thần tính này, không cần phải làm chuyện phá hư quy củ.
Có đôi khi, “đường tắt” ở ngay trước mắt lại là “đường xa” vô cùng quanh cô.
Nếu lặng lẽ lẻn vảo trong Trường Sinh cung, bất kể cuối cùng có được chứng cứ gì cũng không thể tin.
“Đi mời Trịnh Thương Minh.” Khương Vọng trực tiếp ra lệnh: “Bảo hắn ta tới cùng ta lục soát chứng cứ. Trịnh Thương Minh không có ở đây thì Lâm Hữu Tà cũng được. Tóm lại, ngươi thấy ai trước thì mời người đó, ta ở đây chờ.”
Với phân lượng hiện nay của hắn, trong hệ thống Thanh Bài, cũng có ít người có thể không thèm nể mặt, chớ nói chi là còn có thông tin bí mật rằng hắn sẽ tiếp nhận chức Đô úy Bắc Nha.
Gần như hắn vừa dứt lời lập tưc có một bộ khoái Thanh Bài nhanh nhẹn tới Bắc Nha mời người.
Khương Vọng thì đứng ngoài cửa cung, không bao lâu sau thì thần hồn trầm hải bắt đầu tu hành.
Tuy thời gian ít nhưng dùng để chờ đợi cũng là lãng phí, để tu hành còn có ích hơn.
Tích từng nửa bước một rồi cũng đi được ngàn dặm, từng giọt nước mới gom được sông hồ, đỉnh cao nhất cũng phải leo từng bước từ chân núi đi lên.
Khi Trịnh Thương Minh vội vàng chạy tới, vừa vặn Khương Vọng vừa mở to mắt.
“Thế nào?” Trịnh Thương Minh hỏi.
Khương Vọng chỉ nói: “Đi vào rồi nói.”
Hai trong ba người phụ trách vụ án này ở đây, cửa Trường Sinh Cung cung có thể mở rồi.
Tòa cung điện này lại càng thêm tịch lạnh, nhân khí đã tản mát sạch sẽ rồi.
Khương Vọng xác định mục tiêu, đi thẳng tới bức tường vẽ từng người trong tòa nhà.
“Ngươi có phát hiện được gì mới không?” Trịnh Thương Minh lại hỏi.
Khương Vọng đứng trước bức tường đó, cẩn thận nhìn tấm bích họa Khương Vô Khí để lại, không nói gì.
Thế là Trịnh Thương Minh cũng trầm mặc.
Bức vẽ này, mỗi người một vẻ, có rất nhiều nhân vật, cảnh tượng quá phức tạp, bao gồm cả Khương Vô Khí đang quan sát mọi người.
Bất luận kẻ nào, chỉ cần cẩn thận quan sát, đều có thể phát hiện ra nói không tầm thường.
Nhưng nếu nói trong đó cất giấu manh mối gì thì lại là ngàn chữ vạn chữ, không có “chìa khóa” không mở được.