Khương Vọng vẫn đang nghĩ mãi, có phải mình lại bỏ qua đầu mối gì nữa không? Trước đây hắn cũng từng nghiên cứu tấm bích họa này nhiều lần, nhưng cho tới hôm nay, nhớ tới Công Tôn Ngu cắt lưỡi mới đột nhiên liên hệ tới.
Trong bức vẽ này, không nói đến người tứ chi hoàn hảo, còn có người mù thao thao bất tuyệt với kẻ điếc, có kẻ điếc khoa tay múa chân với người mù, có người không biết ngửi tới bờ sông thả câu…
Có thể nói là khắc họa chúng sinh.
Nhưng trong bốn khuyết điếc mù nhọt câm, Khương Vô Khí đã vẽ mỗi người một vẻ, đủ điếc mù nhọt, tại sao lại thiếu mất một cái “câm”?
Đáp án thực ra vô cùng đơn giản, người câm kia chính là Khương Vô Khí, là lời hắn không nói của hắn.
Mà vị trí ứng với người câm cũng rất dễ tìm, Khương Vô Khí cũng không cố ý ẩn giấu quá sâu.
Lấy cửu cung chia bức chúng sinh đồ này ra.
Người điếc và người mù ở góc dưới bên trái bức họa này, ở vị trí cung Cấn.
Người bị nhọt ở giữa cung Đoài bên phải, một dòng sông nhỏ chảy từ cung Đoài tới cung Càn, xuyên ra bên ngoài, trên bờ sông nong phu gánh phân mà đi, người bị nhọt cầm cần thả câu.
Lấy vị trí người điếc và người mù làm gốc trên bức họa, đối xứng với vị trí của người nhọt hẳn là phương vị cung Ly, cũng chính là vị trí trung tâm của bức họa này.
Mà ở chỗ này vẽ một mảnh núi hoang, dãy núi chạy dài mãi mãi ra bên ngoài.
Cụ thể lấy vị trí người bị nhọt để tham khảo, thì vị trí đối ứng một cách chính xác là trên núi hoang….
Một ngôi mộ lẻ loi!
Đây là một ngôi mộ cô đơn không có gì đáng chú ý, đương nhiên lần trước Khương Vọng cũng thấy, nhưng chỉ vội vàng lướt qua.
Lúc này, hắn khóa chặt mắt vào, cẩn thận xem thật kỹ, mới chú ý thấy trên tấm bia mộ đằng trước chỉ khắc bốn chữ.
Cách thức không giống với bất kỳ mộ chí nào.
Bốn chữ này, chính là lời Khương Vô Khí muốn nói.
Khắc rằng
“Chuyện cũ đã qua”
Khương Vọng đọc được mà ngẩn người.
Trong phân tích của hắn, nghĩ tới Công Tôn Ngu cắt lưỡi là vì cắt đứt chân tướng năm đó, cũng ám chỉ đáp án mà Khương Vô Khí để lại trên bức tường kia.
Người mắc bệnh câm kia, bản thân nó là chìa khóa.
Cho nên, đương nhiên Khương Vọng cho rằng Khương Vô Khí đã khắc giấu chân tướng vụ án lớn năm xưa lên đây.
Nhưng Khương Vô Khí chỉ để lại đây lựa chọn của hắn….
Đây là mộ của Lôi Quý phi…
Mà bốn chữ “chuyện cũ đã qua” trên bia mộ chính là lựa chọn của Khương Vô Khí, cũng là lời khuyên can hắn gửi lại cho người đến đây truy cứu chân tướng.
Người câm không vẽ ra kia chính là bản thân Khương Vô Khí.
Hắn kể biết bao nhiêu câu chuyện trong một bức họa miêu tả chúng sinh, đến lượt mình, chỉ còn một tiếng “thôi”…
Khương Vọng không biết nên nói gì cho phải.
Vụ ám sát năm xưa khiến Lôi Quý phi bỏ mình, khiến cho Khương Vô Khí vừa sinh ra đã bị hàn độc nhập thân, đương nhiên cũng dẫn đến cái chết của danh bộ Lâm Huống, và chứng sợ hãi của Lâm Hữu Tà.
Nó tạo nên một vòng xoáy khổng lồ, mãi cho đến mười bảy năm sau vẫn tiếp tục cuốn mạng người vào.
Hắn từ bỏ vị trí Đô úy Bắc Nha một cách dễ dàng, lựa chọn hai chữ “chân tướng”, cũng chỉ có ý muốn đáp tạ ơn nhận anh hùng của Khương Vô Khí, tìm kiếm chân lý.
Nhưng Khương Vô khí đã sớm tra ra được chân tướng vụ án.
Vị Thập Nhất Điện hạ này, lựa chọn trầm mặc.
Như vậy cũng có thể giải thích được vì sao Công Tôn Ngu lại rời Trường Sinh cung, vì sao lại phải nói với Dương Kính là “sợ không giữ được lời”
Hắn nghĩ tới Công Tôn Ngu là một trong những thành viên quan trọng trong việc điều tra chân tướng năm xưa, biết chan tướng rồi, Khương Vô Khí lựa chọn trầm mặc, cũng yêu cầu tất cả mọi người giữ bí mật.
Công Tôn Ngu lo lắng mình không giữ được bí mật, nên chủ động tự cắt lưỡi, đồng thời, thoái ẩn khỏi Bích Ngô quận khi vẫn còn rất trẻ.
Chân tướng gì mà phải thế chứ?
Chân tướng kia….
Rốt cuộc là cái gì?
Ngoài ra, Khương Vọng cũng xác định được một vấn đề mấu chốt khác.
Phùng Cố tự sát để theo đuổi bản án cũ quả nhiên không phải quyết định của Khương Vô Khí.
Phần lớn là Phùng Cố tự tác chủ trương.
Quả thực, Phùng Cố trung thành tuyệt đối với Khương Vô Khí, nhưng hắn ta là một người sống, cũng có ý chí độc lập của riêng mình.
Hắn ta nói, Khương Vô khí đã có được thứ Khương Vô Khí muốn, lời này không sai. Hắn ta nói điều hắn ta muốn còn chưa có được, lời này cũng là thực tình.
Khương Vô Khí lựa chọn im lặng.
Còn hắn ta muốn phơi bày ra ánh sáng.
Vì sao hắn ta lại đưa ra lựa chọn không giống với Khương Vô Khí?
Có lẽ, cùng với cái cái chết của hắn ta, sẽ không ai biết được đáp án của câu hỏi này.
Có lẽ vì cái chết của Lôi Quý phi canh cánh trong lòng, có lẽ là sau khi Khương Vô Khí chết, lòng hắn ta cũng chết, không muốn nghĩ thêm gì về cục diện chính trị nữa….
Tóm lại, mọi chuyện cứ như vậy mà phát sinh.
Mà điều Khương Vọng cần cân nhắc là…
Hiện giờ còn muốn tìm tòi nghiên cứu chân tướng nữa không?
Khổ chủ lớn nhất trong vụ án của Lôi Quý phi, người có tư cách truy cứu nhất, đều đã đưa ra lựa chọn!
“Bức họa này rất phức tạp, cũng rất sinh động” Trịnh Thương Minh chợt lên tiếng: “Bên trong có manh mối ngươi muốn sao?”
“Ngươi cũng đã thấy được, không phải sao?” Khương Vọng hỏi lại.
Trịnh Thương Minh lắc đầu: “Ta xem không hiểu.”
Hắn ta muốn nói, có lẽ là xem không hiểu được bức họa, cũng có lẽ là, hắn ta không hiểu được lựa chọn của Khương Vô Khí.
Tóm lại, từ khi Khương Vọng từ chối vị trí Đô úy Bắc Nha, hắn ta không chia sẻ với Khương Vọng điều gì liên quan đến chân tướng vụ án Lôi Quý phi gặp nạn nữa.
Mà cho đến giờ, Khương Vọng vẫn không giấu diếm Trịnh Thương Minh điều gì, thậm chí còn chủ động mời hắn ta đi cùng, cũng là vì biết không gạt được hắn ta. Hắn tới Trường Sinh cung, nhất định Trịnh Thương Minh cũng sẽ theo tới, vậy thì dứt khoát thoải mái đi thôi, không che không đậy gì nữa.
“Có nghĩ kỹ chọn được ai nhận chức Đô úy Bắc Nha chưa?” Khương Vọng hỏi.
Trịnh Thương Minh cười khổ: “Ngươi cho là đến cùng quyền lực của cha ta lớn tới mức nào chứ? Chuyện này chúng ta đóng cửa thương lượng vài câu là có thể quyết định sao? Chúng ta tìm ngươi là vì ngươi có thể ngồi được vị trí này, vì ngươi là Khương Thanh Dương. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta gọi tên ai là người đó được à?”