Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2186 - Chương 2186: Con Đường Của Ta (3)

Chương 2186: Con đường của ta (3)

Những tin tức này hoàn toàn phù hợp với những suy đoán của Khương Vọng… Khương Vô Khí quả thật đã tra ra chân tướng, sau đó chọn lựa im lặng. Công Tôn Ngu cũng vì muốn giữ bí mật này mà lựa chọn cắt lưỡi.

Hắn cất phần tình báo này đi, trở tay rút Trường Tương Tư ra.

Tiếng kiếm vừa vang lên, Trọng Huyền Thắng liền dường như nhận được tín hiệu gì đó, chợt dừng cuộc chiến, thu đao về phía sau, khuôn mặt cảnh giác nhìn Khương Vọng: “Ngươi làm gì thế?”

“Đao không phải là dùng như vậy.” Biểu cảm của Khương Vọng vô cùng thành khẩn: “Hảo huynh đệ, ta phát hiện đao thuật của ngươi có một vài vấn đề.”

Trọng Huyền Thắng trực tiếp thu đao vào hạp trữ vật, đặt mông ngồi lên ghế đá, còn thuận tiện liếc mắt: “Liên quan đến ngươi cái rắm!”

Thịt béo khắp người đều đang run rẩy, một bộ dáng vẻ “ta hiện tại tay không tấc sắt, ngươi nếu còn có chút đạo đức thì sẽ không chém ta”.

Khương Vọng hơi hơi tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể tiếc nuối thu kiếm. Vừa lảm nhảm nói: “Ngươi quá không khiêm nhường, ngươi như vậy sẽ tiến bộ rất chậm.”

Nói một cách khách quan, đao thuật của Trọng Huyền Thắng tuyệt đối không sai, thậm chí có thể nói là có trình độ tương đối không tầm thường.

Nhưng trình độ này của hắn ta so với trình độ tuyệt đỉnh, lại đúng là kém một chút.

Không chỉ mỗi đao thuật như vậy, mà tất cả các loại đạo thuật, bí thuật, quyền cước, thân pháp,… của Trọng Huyền Thắng đều có trình độ rất cao, nhưng toàn bộ đều không thể đạt đến trình độ tuyệt đỉnh.

Hắn ta quá thông minh, thông minh đến mức căn bản không cần lao lực, liền có thể chạm đến tầng thứ rất cao.

Nhưng muốn chạm đến một bước tuyệt đỉnh kia, không phải chỉ cần dựa vào thông minh là được. Càng cần phải dùng sự nỗ lực, cần sự toàn tâm toàn ý nỗ lực, phải ngày ngày tôi luyện, sau đó bắt lấy một thoáng linh cảm…

Nói tóm lại, hắn ta phân tâm quá nhiều.

Điểm này Trọng Huyền Thắng cũng tự mình hiểu rõ.

Chẳng qua loại đối thủ cấp bậc như Khương Vọng, mặc dù có thể giúp hắn ta một chút, nhưng dưới tình huống không phải đối mặt với sinh tử thì hiệu quả cũng rất có hạn, hắn ta sẽ không cho Khương Vọng cơ hội danh chính ngôn thuận đánh mình đâu.

Hắn ta hiểu vô cùng rõ con đường của mình ở đâu, chỉ có con đường làm quan, mới có thể phát huy được mọi thiên phú của hắn ta.

Đương nhiên, con đường này nên được bắt đầu từ tước vị hầu… Có thể bớt đi mấy chục năm khổ công.

Trọng Huyền Thắng ngồi phịch trên ghế đá, bĩu môi: “Vị trí Đô úy Bắc nha môn ngươi cũng không muốn, ngươi như thế tiến bộ càng chậm!”

“Chẳng muốn quản ngươi.” Khương Vọng xùy một tiếng, đi vòng qua bên cạnh hắn, đi trên đường nhỏ dẫn vào phòng.

“Ngươi nhìn ngươi đi, nói đến chuyện này liền không thích nghe hả?”

Khương Vọng nghiêng đầu lại: “Vậy thì ngươi nói chuyện ta thích nghe đi?”

Trọng Huyền Thắng nói: “Đội buôn Đức Thịnh của chúng ta năm nay làm ăn rất tốt, cuối năm hoa hồng được chia có thể sẽ rất nhiều.”

Khương Vọng nhăn nhó nở ra một nụ cười.

“Nhưng mà hai chúng ta không thể thu về được, còn phải góp vào để mở rộng kinh doanh.” Trọng Huyền Thắng nói.

“Để ta nói, Thập Tứ đáng lẽ không nên nuông chiều ngươi.” Khương Vọng tức giận nói: “Ngươi có biết hay không, kiếm thuật của Thập Tứ đã mạnh hơn so với ngươi nhiều lắm rồi! Nàng ấy chẳng qua là áp chế thực lực, mới có thể làm bộ luận bàn với ngươi. Ngươi còn ở đây mà cảm thấy không cần chỉ điểm! Đúng là không biết khiêm nhường chút nào, hoàn toàn không có tự giác!”

So với Trọng Huyền Thắng mà nói, Thập Tứ để có thể chạm đến vị trí tuyệt đỉnh kiếm thuật này, cũng không biết vị cô nương hàng năm giấu mình dưới lớp áo giáp này đã phải khổ công biết bao nhiêu.

Chẳng qua Thập Tứ đến nay vẫn chưa thể đạt được thần thông, đây cũng là bởi thiên tư có hơi kém một chút.

“Thật hay giả thế?” Trọng Huyền Thắng quay đầu nhìn Thập Tứ.

Thập Tứ rốt cuộc nhẹ giọng nói: “Chỉ lợi hại hơn ngươi một chút xíu thôi.”

“Ngươi có thể thì đúng là tốt quá, sao ngươi có thể ưu tú như vậy chứ?” Trọng Huyền Thắng cười híp cả mắt: “Ta đây có thể hoàn toàn không cần phấn đấu rồi!”

Khương Vọng nhăn nhúm hết cả khuôn mặt già nua: “Tình báo cũng đưa rồi, luận bàn cũng luận bàn rồi, để ta nói, không có chuyện gì nữa thì về viện của các ngươi đi được không? Đừng có làm ảnh hưởng đến việc tu hành của đệ nhất thiên kiêu Đại Tề!”

Hắn cố ý chỉ ra sự tiến bộ kiếm thuật của Thập Tứ, là muốn nhục nhã mập mạp một chút.

Nhưng mập mạp này nào có một chút dáng vẻ chịu nhục nào chứ?

Mặt cứ dày như là mặt thớt vậy!

Đành phải mở miệng đuổi người.

Thập Tứ còn lùi về phía sau một bước…

“Khụ!” Trọng Huyền Thắng ho nhẹ một tiếng, không chút nào lúng túng, nghiêm mặt nói: “Ngươi cũng đừng lẫn lộn vào chứ? Khương đại gia?”

Khương Vọng không nói lời nào.

Trọng Huyền Thắng lại nói: “Ngươi chẳng qua chỉ cần chịu trách nhiệm giám sát đẩy nhanh vụ án, lúc nào cũng có thể rời đi. Đây là bậc thềm mà Thiên Tử cho ngươi, ngươi bây giờ không bước xuống, thì lúc nào mới xuống?

Cho ngươi cơ hội ngươi không muốn. Cho ngươi bậc thềm, ngươi không xuống. Ngươi muốn làm gì?

Ngươi cho rằng Thiên Tử có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi đến mức độ nào?”

Khương Vọng lui vào phòng ngủ, cười mắng: “Liên quan đến ngươi cái rắm?”

Liền đóng cửa phòng lại.

Ánh nắng ban mai bỗng xuất hiện, tiếng bánh xe lộc cộc, đánh thức tòa thành thị này.

Xe ngựa chịu trách nhiệm mua hàng, rời khỏi cửa sau Khương gia trong ánh nắng ban mai.

Khương phủ hiện tại, có quản gia, có người đánh xe, có đầu bếp, có thị nữ, tính toán sơ sơ cũng đã hai hơn hai mươi người. Người ăn ngựa nhai, mọi thứ đều phải tiêu tiền.

Thức ăn mỗi ngày mua đều được tính bằng giỏ.

Phường Diêu Quang có chợ bán thức ăn, nhưng chắc là bởi những người sống ở đây không phú thì quý, nên chợ bán thức ăn cũng đắt hơn chỗ khác nhiều…

Tạ quản gia tính toán tỉ mỉ, đương nhiên không chịu để mình bị thua thiệt.

Khương phủ lại không phải là không có xe ngựa, đi xa hơn một chút, là có thể đến được chợ bán thức ăn lớn nhất Lâm Tri ở phường Hồ Dương, thực phẩm tươi xanh, lại còn rẻ, hơn nữa còn có cá tôm tươi…

Tóm lại mỗi ngày đều đến đây mua.

Chẳng qua chỉ vừa mới đến phường Hồ Dương, liền có một bóng người bước từ xe ngựa xuống.

Khương tước gia trên mặt dán một ít râu, Như Ý Tiên Y biến thành một bộ võ phục, bình thản ung dung lẫn vào trong dòng người.

Bình Luận (0)
Comment