Miệng thì nói không liên quan cái rắm gì với Trọng Huyền Thắng, nhưng mà việc che giấu này vẫn cần Trọng Huyền Thắng hỗ trợ.
Cho nên Thắng công tử sáng sớm liền ở trong viện khởi công, đồng thời sai bảo hạ nhân trong phủ xoay vòng vòng, lúc này phải làm cái này, lúc sau phải làm cái kia.
Hiện tại có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm Khương phủ, cũng không thể đếm rõ.
Có một số bị phát hiện, còn có một số thì không.
Thắng công tử miệng thì mắng người nào đó vừa ngốc vừa bướng bỉnh, nhưng chuyện nên làm thì một việc cũng không quên.
Lúc Thanh Chuyên vội vã chạy đến, Thắng công tử vừa mới biến quả cầu sắt trong tay thành một hình nộm nhỏ, còn khắc lên hai chữ Khương Man.
“Công tử.” Y quỳ một chân trên mặt đất, đem tin tình báo dâng lên.
Trọng Huyền Thắng vừa cho Thập Tứ xem kiệt tác của hắn ta: “Giống hay không giống? Giống hay không giống?”
Vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Là tin tức mới nhất về Tuân công tử, Định Viễn hầu sai ta chuyển tin đến cho ngài biết.” Thanh Chuyên hồi báo: “Chuyện này có thể bên phía lão Hầu gia cũng có thể nhận được tin…”
“Làm ta sợ nhảy dựng cả lên, ta còn tưởng rằng bên phía Khương Vọng có biến nữa chứ, nhanh như vậy đã có động tĩnh, có thể không phải là chuyện tốt gì…” Trọng Huyền Thắng nói thầm một câu, có chút lỡ đãng nói: “Hảo ca ca kia của ta, lại có hành động kinh người gì sao? Đến đây, đứng lên nói chuyện, nói xong rồi cùng ta uống rượu!”
Hắn ta để người sắt nhỏ sang một bên, lấy bầu rượu đang hâm trên bếp nhỏ đến, tự rót cho mình một chén rượu nóng, cầm bầu rượu nhìn Thập Tứ.
Thập Tứ lắc đầu, hắn ta liền uống một mình.
“Tuân công tử săn bắt ở Mê Giới, gặp phải nhi tử của Ám Vương, giết! Vị nhi tử của Ám Vương này, nghe nói là người đứng đầu trong huyết duệ của Ám Vương.” Thanh Chuyên nói.
Thập Tứ lấy từ trong hộp đựng thức ăn mấy đĩa thức ăn còn nóng hổi, để cho Trọng Huyền Thắng nhắm rượu.
Trọng Huyền Thắng gắp mấy đũa, nói: “Chẳng qua cũng chỉ có vậy! Khương Vọng không phải cũng đã giết nhi tử của Huyết Vương sao?”
Đương nhiên không chú ý đến chuyện kẻ mà Khương Vọng giết chỉ là một Ngư Vạn Cốc có xếp hạng quá thấp, chỉ là một thống soái bậc trung. Còn kẻ mà Trọng Huyền Tuân giết lần này, lại là thống soái cấp cap của Hải tộc.
Huyết Vương quả thật không thua kém Ám Vương, nhưng hai kẻ hậu duệ huyết mạch bị giết này lại có xếp hạng khác nhau một trời một vực.
Đương nhiên, lúc đó Khương Vọng cũng còn lâu mới có thực lực như hiện tại.
“Xung Dực Vương tự mình truy sát Tuân công tử…” Thanh Chuyên nói: “Tuân công tử trốn thoát thành công.”
Trọng Huyền Thắng trừng Thanh Chuyên một cái: “Nói chuyện nghiêm trọng như vậy, ta còn tưởng vị huynh trưởng kia của ta đã chết rồi nữa! Còn chưa biết nên khóc hay cười nữa này.”
Vương hai chữ của Hải tộc lại được xưng là giả vương, cũng tương tự với tu sĩ Thần Lâm cảnh của nhân tộc.
Trọng Huyền Tuân có thể thoát khỏi sự truy sát của một vương tước Hải tộc, không thể nói là không chói mắt được.
Thanh Chuyên vẫn tiếp tục bẩm báo: “Sau đó Ám Vượng tự mình đến Mê Giới, Kỳ chân nhân ra tay ngăn cản.”
Trọng Huyền Thắng hừ lạnh một tiếng: “Cũng đủ mặt mũi.”
Ngữ khí Thanh Chuyên trở nên ngưng trọng: “Bên phía Hải tộc giống như có quyết ý phải giết bằng được Tuân công tử, điều động binh mã khắp nơi, khắp Mê Giới đều náo loạn, hầu như nhấc lên một trận đại chiến… Nghe nói là do vị Vạn Đồng kia tự mình thu xếp.”
Trọng Huyền Thắng gắp một đũa thịt lớn, uống một hớp rượu lớn.
Thanh Chuyên tiếp tục nói: “Trầm Đô chân quân Nguy Tầm mới đây đã tìm được chân thân Vạn Đồng rồi, tập trung ba bị chân quân cùng với võ đạo cường giả Vương Ngao, tiến sâu vào thương hải, tập kích Vạn Đồng… Chém một bên sừng rồng trở về. Chưa hoàn toàn thành công, nhưng đã hủy đi ít nhất trăm năm tu hành của Vạn Đồng!”
Điều này đúng là chuyện lớn nhất trong suốt hai trăm năm qua ở Cận Hải!
Nguy Tầm hoàn thành hành động vĩ đại như vậy, thanh danh ở hải ngoại tất nhiên là như mặt trời ban trưa. Hành động lần này có thể nói là đã hoàn toàn củng cố vững chắc tình thể ở quần đảo Cận Hải. Uy Vọng mà Trấn Hải Minh đã sớm tạo dựng được, cũng vì vậy mà đứng vững.
Sự châm biếm của Tề quốc trong khoảng thời gian này, cơ hồ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi, công cốc…
Vạn Đồng đang tọa trấn ở lốc xoáy Vĩnh Ám, dưới tình huống một một nắm giữ diễn tiến Hải tộc, còn có thể đối mặt với sự vây công tập kích của bốn bị chân quân cùng với võ đạo cường giả Vương Ngao mà không chết.
Quả thật thực lực cũng phải vượt qua tuyệt đỉnh siêu phàm rồi!
Đương nhiên, đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, điểm quan trọng hơn chính là, rốt cuộc Trọng Huyền Tuân đã thể hiện cái gì, mới có thể khiến cho một sự tồn tại như Vạn Đồng lại không tiếc tự mình xuất hiện, sắp xếp đuổi giết?
“Diễn tiến của Hải tộc dừng lại rồi sao?” Trọng Huyền Thắng hỏi.
Thanh Chuyên lắc đầu: “Vẫn chưa, nếu không thì chuyện này đã sớm truyền khắp nơi rồi, danh vọng của Trầm Đô chân quân cũng có thể được nâng cao lên một bậc.”
“Vậy thì, Trọng Huyền Tuân đâu?”
“Tuân công tử bị thương nặng, nhưng mà trong lúc hỗn chiến, lại giết thêm hai vị huyết duệ xếp hạng cao của Ám Vương… Huyến Hà chân quân cùng đến thương hải với Trầm Đô chân quân, ngay tại đó tỏ vẻ muốn thu y làm đồ đệ, lại bị y cự tuyệt rồi.”
Trọng Huyền Thắng đong đưa chén rượu: “Lại là dáng vẻ đạo bất đồng kia phải không?”
“…Phải.”
“Những người này tại sao lúc nào cũng muốn vội vã tâng bốc y, cho y danh tiếng vậy?” Trọng Huyền Thắng nhíu chặt khuôn mặt béo hỏi.
Thanh Chuyên hiển nhiên không thể nào trả lời vấn đề này.
Trọng Huyền Thắng nâng chén uống cạn rượu, mới cảm khái nói: “Đây đúng thật là nhân vật chính trong truyện cổ tích mà! Trời sinh đạo mạch, hoàn mỹ không tì vết. Tuổi còn nhỏ đã được chân quân coi trọng. Mấy năm sau, lại có thầy tướng nổi tiếng, có một không hai ở Lâm Tri. Trên Quan Hà đài, cũng được xưng là tuyệt thế. Vừa đến Mê Giới, liền hô mưa gọi gió. Quấy đến mức long trời lở đất, quẩy đảo biển sâu!”
Hắn ta quay đầu nhìn Thập Tứ, cười nói: “Làm nổi bật lên ta giống như những… nhân vật phản diện chỉ biết bày ra âm mưu quỷ kế trong sách kia. Có phải hay không?”
Thập Tứ đưa tay giúp hắn ta gẩy gẩy tóc, nhẹ giọng nói: “Ta thấy, ngươi vẫn là nhân vật chính.”