“Ngươi nghĩ sao?” Thiên tử hỏi. Thanh âm không thấy vui buồn.
“Thần cho là...” Khương Vọng cung kính nói: “Quốc chủ đối với vị vương tử này là tình thương xót yêu mến, vương tử với quốc chủ cũng là vừa kính vừa yêu. Sở dĩ không nói ra không phải vì nguyên nhân phức tạp nào khác mà chỉ vì hắn một hài tử cô độc lớn lên, không muốn mất đi tình yêu thương của chính phụ thân mình mà thôi.”
“Khương Thanh Dương...” Thanh âm của thiên tử cao giọng mà uy nghiêm: “Tưởng đương nhiên nhĩ (3), là bổn phận của người làm thần hay sao?”
(3) Dùng suy đoán của mình để khẳng định sự thật.
Thiên tử rốt cuộc có bị đánh động hay không, từ thanh âm của ông ta thì quả thật không tài nào phán đoán được.
Mà bốn chữ “Tưởng đương nhiên nhĩ”, quả thực hung hiểm.
Nhưng lời nói đã nói đến mức này rồi, Khương Vọng cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục.
“Thần tra án của Phùng Cố ở Trường Sinh Cung, may mắn thấy được bên trong cung có một bức bích họa, là do chính tay Thập Nhất điện hạ họa lên, thần quả thực quá mức yêu mến bức họa đó. Thiên tử cũng không nên bỏ qua bức tranh đó... bức tranh có tên là《 chúng sinh tương 》, trong tranh có một ngôi mộ cô độc, trên tấm bia có viết bốn chữ, mời thiên tử nhìn qua.”
Khương Vọng giờ phút này vẫn cúi đầu, hơi khom người, chỉ có thể nhìn lấy được giày ống của mình, cùng thềm đá màu vàng phía trước.
Dĩ nhiên dù cho hắn ngẩng đầu lên, cũng không thể nhìn thẳng thiên tử được, không biết thiên tử rốt cục có nhìn qua hay không, cũng không biết ông ta dùng cách nào để đi xem nữa.
Nhưng hắn có thể mơ hồ cảm thụ được, ở trên thạch đài màu vàng phía trước, một lực lượng vĩ đại... bắt đầu tản ra.
Hắn chỉ có thể nhận ra được sự rung động của rìa con sóng, nhưng lại thực sự chấn động với sự rộng lớn của nó.
Hồi lâu, thanh âm của thiên tử lại một lần nữa rơi xuống: “Lần này ngươi tới đây, chỉ vì muốn nói câu chuyện này với trẫm hay sao?”
Khương Vọng nói: “Bệ hạ bổ nhiệm vi thần giám sát vụ án, vi thần tất nhiên vì chân tướng của vụ án mà tới.”
“Câu chuyện mà ngươi muốn nói, trẫm nghe xong rồi...”
Khương Vọng hoàn toàn có thể cảm nhận được, mình đang bị ánh mắt của vị hùng chủ thiên hạ này nhìn chăm chú.
Mặc dù thiên tử cũng không hạ xuống bất kỳ uy áp nào, thậm chí ngay cả một tia tình cảm cũng không để lộ ra, nhưng chỉ cần với thân phận, lực lượng của ông ta cũng đủ để người bị ông ta nhìn chăm chú, cảm thấy như có một ngọn núi đang đè xuống.
Mà thanh âm rộng lớn kia, tựa như đang cộng hưởng cùng với toàn bộ cung điện, từ từ rơi xuống: “Bây giờ nói nói vụ án của ngươi.”
Khương Vọng dưng thẳng cột sống, thân hình khẽ động, chỉ hơi rũ tròng mắt: “Thần hôm nay mang ba vụ án kiện, tới để yết kiến thiên tử!”
Thiên tử từ chối cho ý kiến.
Nhưng Hàn Lệnh đứng ở trước thạch đài, khóe mắt lại co quắp một cái.
Lại có tới ba án kiện sao?
Khương Thanh Dương này, thật có chút được cưng chiều mà kiêu, không biết sống chết... Đáng tiếc.
Trong lòng suy nghĩ đáng tiếc, nhưng là trên mặt lại không có chút biểu tình gì.
Mà Khương Vọng đã cất cao giọng nói: “Chuyện thứ nhất, là vụ án về cái chết của tổng quản thái giám Phùng Cố ở Trường Sinh Cung.”
Hàn Lệnh nín thở, liền nghe được ——
“Trải qua sự giám sát của vi thần, sự kiểm tra của Tuần Kiểm phó sứ Lâm Hữu Tà, xác nhận Phùng Cố quả thực là tự sát. Ông ta treo cổ ở trên xà nhà ở linh đường, không có lời trăn trối nào, nghĩ đến... có thể là tuẫn táng theo chủ.”
Phùng Cố tự sát, nói là vì tuẫn táng theo chủ, kỳ thực cũng không có gì là sai cả.
Mà sự hận thù cùng tố cáo của hắn ta đối với hoàng hậu, phàm là người có một chút hiểu biết đối với vụ án này, thì đều có thể hiểu được, cũng không cần nói rõ ra làm gì.
Chỉ nghe thanh âm của thiên tử nói: “Tức là tự sát tuẫn chủ, tuẫn táng không rời. Vụ án thứ hai là gì?”
Thanh âm không hề có chút gợn sóng nào, như nước chảy mây bay, thiên lý tuần hoàn.
“Vụ án thứ hai, là vụ án Công Tôn Ngu ở Trường Sinh Cung trước kia bị sát hại.”
Khương Vọng cất cao giọng nói: “Người đó ẩn cư ở quận Bích Ngô, đóng cửa đọc sách, không hề bước chân ra khỏi nhà. Miệng lưỡi linh hoạt năm xưa, thế nhưng nay lại bị cắt ngang đầu lưỡi, một người lánh đời ẩn dật như vậy, không muốn tranh đấu cùng người khác, ngày trước lại bị người xấu ám toán. Thần khẩn thiết xin thiên tử hạ lệnh, điều tra kỹ án này, để an ủi linh hồn của Thập Nhất điện hạ trên trời!”
Thiên tử hiển nhiên không nghĩ tới, vụ án thứ hai mà Khương Vọng muốn nói tới, lại là vụ án này.
Nhất là Khương Vọng gần như đã chỉ ra rằng, Công Tôn Ngu vì bảo vệ bí mật mà tự cắt đầu lưỡi, người trung thành với Khương Vô Khí như vậy, nhưng sau khi Khương Vô Khí chết đi, lại bị người khác tùy tiện giết chết.
Vị Thập Nhất điện hạ trên trời có linh thiêng thì làm sao có thể yên ổn an nghỉ được cơ chứ?
Trầm mặc chốc lát, mới nghe được thanh âm của thiên tử: “Chuyện này xác thực nên có giao phó.”
Những lời này có ý nghĩa là người trực tiếp giết chết Công Tôn Ngu chắc chắn sẽ bị trừng phạt thích đáng, nhưng cũng không liên quan gì đến chuyện sâu xa hơn phía sau màn.
Vụ án này, vẫn nên chỉ dừng lại ở một địa phương thích hợp mà thôi.
Một cung điện rộng lớn như cung Đắc Lộc, cộng thêm Khương Vọng, giờ phút này chỉ có ba người.
Ba người đều biết, vụ án thứ ba còn chưa được nói ra miệng kia mới là điểm chính của chuyến đi này.
Cho nên ngay cả Hàn Lệnh từ lúc Khương Vọng tới cho đến bây giờ đều đứng như một pho tượng đá, bây giờ cũng không nhịn được mà giương mắt nhìn về phía Khương Vọng.
Nhìn vị thiếu niên đang đứng đối mặt trực tiếp với thiên tử của Đại Tề kia.
Mà Khương Vọng bỗng cao giọng nói: “Vụ án thứ ba mà thần muốn tấu cáo là vụ án tự sát của nhất đại danh bộ Lâm Huống vào mười bảy năm về trước!”
Trong lòng Hàn Lệnh thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng lại không giải thích được thở dài một cái.
...
...