"Lâm Huống sợ gánh trách nhiệm mà tự sát, đã là kết luận của Bắc Nha." Trong Đắc Lộc Cung, Thiên tử ngồi trên bệ đá vàng kim, vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ hỏi: "Chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, ngươi vẫn muốn lật lại bản án vì ông ta sao?"
"Năm đó Lâm Huống đại nhân thật đúng là tự sát, điều này không thể nghi ngờ. Thế nhưng nguyên nhân tự sát, lại không thể nào là 'sợ gánh trách nhiệm' được."
Khương Vọng nói: "Án Hồng Diêu, án Kim Tuyến, án Tử Đoạn... những vụ án lớn nổi tiếng nhất thời này, người người khiếp sợ, có rắc rối khó gỡ, có phức tạp hung hiểm, đều do Lâm Huống tự tay phá án. Vi thần đã đọc qua hồ sơ, đối mặt với tình tiết của vụ án thường thường kinh ngạc tới ngây người, không khỏi thán phục vì đó. Nếu như Lâm Huống là người sợ trách nhiệm, sẽ không xử lý được những đại án này. Đệ nhất Thần bộ từ khi Thanh Bài được sáng tạo tới nay, làm sao có thể sợ chứ?"
Có thể thuộc như lòng bàn tay những vụ án nổi danh mà Lâm Huống đã phá trong những năm qua, đủ để thấy Khương Vọng âm thầm tốn bao nhiêu công sức. Đó là việc phải ôm cuốn hồ sơ thật dày, nghiên cứu kỹ lưỡng mới được.
Bất cứ kẻ nào chỉ cần đọc qua những hồ sơ này, cũng có thể đại khái biết được Lâm Huống là một người như thế nào.
Mà hắn nói tiếp: "Nghi phạm chết trong nhà tù, chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của thủ vệ? Chẳng lẽ không phải trách nhiệm của ngục tốt sao?"
Vì sao năm đó Điền Phần chết trong nhà giam, mà Lâm Huống lại là sợ gánh trách nhiệm mà tự sát?
Hiện tại cũng nói là Lâm Huống bắt nhầm Điền Phần, thế nhưng khi Điền Phần chết đi, điểm đáng ngờ của gã ta còn chưa rửa sạch, chỉ bởi vì gã ta chết mất, mới không thể truy cứu tiếp được. Điều này làm sao có thể kết luận thẳng là 'bắt nhầm' được chứ?
Thần đã đọc qua ghi chép, tra hỏi những người có liên quan tới vụ án năm đó, phát hiện tại năm đó, tiếng vọng 'bắt nhầm người' và 'Điền Phần có vấn đề' lại là năm mươi năm mươi.
Thế nhưng sau khi Lâm Huống chết đi. Tựa như mọi người đều thừa nhận là ông ấy bắt nhầm người.
Thế nhưng thế gian nào có đạo lý này?
Há có thể bởi vì Lâm Huống chết đi, không thể tự biện giải cho bản thân, người còn sống lại có thể không cần điều tra mà trực tiếp kết luận? Đối với người chết, chuyện này sao mà bất công!"
Thiên tử cũng không nói chuyện.
Thế là Khương Vọng lại nói tiếp: "Thập Nhất điện hạ có một bức di thư, là một bức chữ cuối cùng mà ngài ấy viết khi còn sống, di tặng cho vi thần."
Quả nhiên Thiên tử cảm thấy hứng thú, hỏi: "Viết cái gì?"
Khương Vọng đáp: "Chữ viết, 'Trời không bỏ Đại Tề, sinh ra Khương Vô Khí ta!"
Thiên tử im lặng, hiển nhiên cũng đang hãm sâu tại cảm xúc ẩn trong câu nói này.
Khương Vọng thì nói tiếp: "Không bỏ Đại Tề là như thế nào?"
Hắn ném ra một vấn đề có thể nói là hùng vĩ này, lại tự mình đáp: "Theo thần, là không bỏ triều thần Đại Tề, không bỏ người dân nước Tề!
Người tận trung cương vị, không nên bị vứt bỏ.
Người có công với nước, không nên bị vứt bỏ.
Phàm người vì Tề mà chiến, bất kể già trẻ tài giỏi hay ngu xuẩn, không nên bị Đại Tề vứt bỏ!
Khi Thập Nhất điện hạ còn sống, sở dĩ cho Trương Vịnh giả cơ hội, chỉ bởi vì Đại Tề ta không quên bề tôi có công huân.
Cũng vậy, khi điện hạ còn sống, nhiều lầm khâm điểm Lâm Hữu Tà phá án, cũng đại biểu Đại Tề ta không quên danh thần như Lâm Huống.
Bởi vì tuy rằng Lâm Huống tự sát, lại là chết bởi lời đồn đại, chết bởi áp lực, chết bởi oan khuất... mà không phải sợ gánh trách nhiệm!"
Khương Vọng nói năng âm vang lanh lảnh, lý thẳng khí hùng: "Trong khi Lâm Huống nhậm chức Bắc Nha, chủ đạo phá được một trăm ba mươi bảy vụ án lớn nhỏ khác nhau, mỗi vụ án đều ghi chép trong hồ sơ, manh mối tỉ mỉ xác thực, chứng cứ đầy đủ.
Những vụ án mà chính ông ấy chỉ đạo, hỗ trợ Thanh Bài hậu tiến phá được càng là vô số kể.
Một mình sáng tạo bốn mươi bốn thủ đoạn phá án cho Thanh Bài, chế định rất nhiều quy tắc, như nghiệm thi cần hai người trở lên giám sát tiến hành... tới nay vẫn còn được sử dụng.
Khi còn sống chưa từng lấy quyền mưu tư, sau khi chết đều được điều tra tỉ mỉ, không có gì đáng trách.
Nhân tài như vậy, không nên bị quốc gia từ bỏ.
Thần mời bệ hạ lật lại vụ án Lâm Huống tự sát, minh oan cho ông ấy. Làm cho người cả thiên hạ biết, Thiên tử không bỏ thiên hạ vậy!"
Thiên tử chỉ hỏi: "Theo Khương khanh, nếu Lâm Huống không phải sợ gánh trách nhiệm mà tự sát, vậy bởi vì gì mà tự sát?"
Hàn Lệnh không khỏi chú ý thêm mấy phần.
Lời nói này của Khương Vọng rất tuyệt, làm gã cũng phải âm thầm kinh ngạc. Lấy tranh chữ của Khương Vô Khí, đánh động tâm tình của Thiên tử, đã là diệu thủ. Thế nhưng Hàn Lệnh cũng hiểu, chỉ dựa vào tình cảm cũng không thể ảnh hưởng tới Thiên tử. Cơ hội chân chính có thể thuyết phục Thiên tử, chính là cách cục bao dung thiên hạ của Khương Vô Khí... Ai nói Khương Thanh Dương hữu dũng vô mưu? Chí ít cái loại nắm bắt vừa đủ này, thực sự là mẫn cảm bẩm sinh, có thể xưng là tinh chuẩn tuyệt diệu.
Mà lúc này Thiên tử tra hỏi, cũng rất mấu chốt.
Chuyện về Lâm Huống, không phải là không thể giải quyết, thế nhưng nhất định không thể giải quyết dưới góc nhìn của Hoàng hậu.
Theo Hàn Lệnh, câu trả lời của Khương Vọng sẽ là mấu chốt cho việc xử lý vụ án này.
Chỉ nghe Khương Vọng cao giọng nói: "Thần đã nói qua, Lâm Huống đại nhân chết bởi lời đồn đại. Là những kẻ ác ý bôi nhọ, tung tin đồn nhảm ép Lâm đại nhân tới con đường chết! Lâm đại nhân trung thành với Thanh Bài, không thể chịu nổi việc thanh danh bị bôi nhọ, không thể ngồi yên khi Thanh Bài bị bôi xấu, cho nên tự sát để chứng minh trong sạch. Lại không nghĩ tới sau khi chết không thể biện minh cho chính mình, ngược lại càng củng cố cho lời đồn đại. Chuyện này thành chuyện đáng tiếc đã hai mươi năm! Cầu xin bệ hạ, chớ để việc này làm nỗi hận cả trăm năm!"
Trong Đắc Lộc Cung rộng lớn, chỉ có giọng nói của Khương Vọng vẫn đang vang vọng.
Giọng nói này trẻ tuổi như vậy.
Trong lịch sử của đế quốc này, giọng nói trẻ tuổi vẫn luôn vang vọng, chưa bao giờ ngừng.
"Aiz."
Thiên tử vậy mà lại thở dài một hơi.