Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2201 - Chương 2201: Thiên Tâm, Nhân Tâm (1)

Chương 2201: Thiên tâm, nhân tâm (1)

Đoạn đường này gió êm sóng lặng, thế nhưng sau lưng lại mãnh liệt chừng nào? Có phải là

Nếu như vào năm đó, chân tướng để lộ, kết quả sẽ như thế nào?

Đầu tiên, Hà hoàng hậu chắc chắn bị phế.

Ngôi vị Hoàng hậu trống chỗ, sẽ gây nên cạnh tranh lớn cỡ nào?

Không có bất cứ kẻ nào có thể khống chế loại tranh đấu này, kể cả chính Thiên tử. Bởi vì ngôi vị hoàng hậu chỉ có một, mà lại quá nhiều người nhìn chằm chằm vị trí đó.

Không phải tùy ý tìm một người lên ngôi là được.

Càng quan trọng hơn chính là...

Hà hoàng hậu bị phế, đương nhiên Thái tử cũng phải bị phế bỏ.

Thế nhưng trong vòng mấy năm ngắn ngủi, Thái tử vừa phế lại lập, chỉ riêng việc này cũng đã là hành vi ngu xuẩn dao động tới nền tảng quốc gia. Huống hồ lại đúng là đoạn thời gian loạn Lâu Lan Công vừa mới lắng lại chứ?

Nói tiếp, Đại Trạch Điền thị vẫn luôn là danh môn vọng tộc của Tề quốc, dù là quân hay chính đều có nền tảng vô cùng thâm hậu, bọn họ cũng là một bộ phận thực lực của Tề quốc. Nếu như khi đó truy cứu trách nhiệm, không khác với việc tự phế thực lực trong khi quốc gia rung chuyển.

Tề quốc vừa mới bình định loạn Lâu Lan Công, có thích hợp lập tức phế hậu, phế Thái tử, trách phạt Điền thị hay không?

Vị Thái tử bị phế giam lỏng tại Thanh Thạch Cung, mới vừa bị phế ba năm...

Gợn sóng liên tục không nừng.

Năm đó Thiên tử có quá nhiều lý do để im lặng.

Kỳ thật suy nghĩ lại thì...

Thái tử hiện tại chính vị Đông Cung nhiều năm như vậy, tại sao vẫn cẩn thận khiêm tốn như thế?

Làm Thái tử nhiều năm như vậy, vẫn còn chưa được cả triều văn võ tán thành làm quân chủ tương lai của Đại Tề.

Làm Thái tử nhiều năm như vậy, còn để cho Hoa Anh Cung, Dưỡng Tâm Cung cùng Trường Sinh Cung lần lượt quật khởi.

Trong chuyện này, có phải là có ảnh hưởng từ sự kiện năm đó hay không?

Nghĩ lại chút...

Đại Tề Cửu Tốt, hiện tại Đại Trạch Điền thị chưa từng cầm quyền quân đoàn nào.

Trong Chính Sự Đường, cũng không có ai là người của Đại Trạch Điền thị cả.

Điền thị chính là một trong những thế gia cao cấp nhất Tề quốc, khai thác hai đảo tại hải ngoại, không thua bất cứ thế gia nào khác. Thế nhưng lại quá ít người tham dự vào cơ cấu quyền lực tối cao...

Thậm chí khi trước không lâu Cao Xương hầu Điền Hi Lễ có tranh chấp với Tuyên Hoài bá Liễu Ứng Kỳ tại đại điển, lại bị Thiên tử sai người lột quần áo quất roi...

Tuyên Hoài Bá bị quất roi thì cũng thôi đi, thế nhưng địa vị của Cao Xương Hầu cao quý bực nào?

Nếu như nói năm đó Thiên tử đã biết chân tướng, nhiều năm như vậy vẫn gác lại vụ án, từ một góc độ nào đó mà nói. Cũng có thể coi là ông ta để lại cho Khương Vô Khí một phần thể diện.

Nếu án này không công khai, Lôi quý phi còn có thể là ái phi mà Thiên tử tưởng nhớ, Khương Vô Khí vẫn là đứa con mà Thiên tử thương yêu nhất được sao.

Án này mà công khai, chính là Lôi quý phi tự gây nghiệt thì không thể sống, Khương Vô Khí chính là con trai của tội phi.

Lôi quý phi cả gan làm loạn, thế nhưng dù gì Khương Vô Khí vẫn vô tội...

Cuối cùng, mặc dù có nhiều lý do như vậy, mặc dù có thể phân tích ra nhiều thứ như vậy.

Khương Vọng vẫn không thể xác định, phải chăng Tề thiên tử đã biết được chân tướng năm đó.

Những phân tích này đều diễn ra trong giả định.

Mà đế tâm sâu tựa biển.

Thế nhưng ít nhất có thể xác định là...

Giờ phút này, Khương Vọng đi trên một sợi dây vô hình, như giẫm trên băng mỏng, dưới tình huống cả hai bên đều là vực sâu, phải đưa ra đáp án hợp lý nhất cho tất cả mọi người. Mà loại hợp lý này, làm sao không phải là do Thiên tử giới hạn chứ?

Thiên tử không nói, thế nhưng đã ám chỉ vô cùng rõ ràng.

Quả thật Khương Vọng có thể chính trực, lớn tiếng nói trong Đắc Lộc Cung, thế nhưng hắn dám chạm vào giới hạn đó sao? Hắn dám nhắc tới hoàng hậu một chữ nào sao?

Hắn chỉ có thể nói vụ án Phùng Cố, chỉ có thể nói vụ án Công Tôn Ngu, chỉ có thể nói vụ án Lâm Huống.

Có cái bàn giao cho Dương Kính.

Có cái bàn giao cho Lâm Hữu Tà.

Điều hắn cam kết, đều đã làm được.

Về phần công bố toàn bộ chân tướng về vụ án Lôi quý phi cho mọi người biết... Hắn không làm được.

Cũng không phải việc chứng cứ bị mất đi.

Dưới điều kiện tiên quyết là chân tướng đã bị nhìn rõ, lại đi tìm kiếm chứng cứ tương ứng, tuyệt đối sẽ không khó hơn việc Ô Liệt cố gắng mười bảy năm.

Khương Vọng tự tin hắn có thể tìm ra chứng cứ.

Thế nhưng ngừng tại nơi đây.

Những việc làm ngày hôm nay, đã là cực hạn trước mắt.

Hoặc là nói, là cực hạn mà Thiên tử cho phép.

Trong những ngày phong vân quỷ quyệt này, nhiều người đã chết như vậy, cũng nhiều chuyện đã diễn ra như thế. Rất nhiều người bị cuốn vào trong, làm cho sóng nước dập dờn liên tục...

Chỉ riêng thâm cung của Thiên tử, là không làm gì, cũng không nói gì. Thế nhưng mọi thứ, đều ở trong phạm vi kiểm soát của vị Thiên tử này.

Chưa từng vượt qua một phần.

Mười bảy năm trước buông tha một cách nhẹ nhàng, mười bảy năm sau muốn cảnh cáo ai, mức độ cảnh cáo như nào... đều do Thiên tâm tự quyết.

Tất cả mọi người chỉ có thể vùng vẫy trong phạm vi mà Thiên tử đặt ra.

Dù là Bắc Nha, Khương Vọng, hay là những Cung chủ kia, thậm chí cả là đương kim Hoàng hậu!

Tựa như cung thành hùng vĩ này vậy, mặc dù không nói gì, lại không lúc nào là không tỏ rõ, Tề thiên tử chính là người duy nhất nắm giữ quyền lực chí cao trong đế quốc vĩ đại này.

Cho nên Khương Vọng nói, nếu như hắn muốn nhậm chức Bắc Nha, hắn phải làm một Đô úy Bắc Nha không biết đúng mực.

Mà đương nhiên là Thiên tử từ chối.

Không có cho hắn cơ hội thiết diện vô tư, mà cho hắn tự do.

...

...

Cung thành nguy nga dần dần ở lại phía sau, trong ánh mắt phức tạp cố ý hoặc vô tình của mọi người, Khương Vọng đi ngang qua đô thành, trở lại Dao Quang phường, trở lại phủ của mình.

"Ồ, vậy thì đi Sở quốc? Vào cung thì khí thế hùng hổ, vừa về đã muốn chạy trối chết rồi?"

Trọng Huyền Thắng lại cướp lấy khu phòng của hắn, đồng thời cười nhạo nói: "Vậy sao huynh không chạy nhanh đi, còn trở về thu dọn cái gì chứ? Trong nhà huynh có gì có thể thu dọn? Thứ đáng tiền đều do ta mang tới."

Bình Luận (0)
Comment