Khương Vọng dừng việc thu dọn hành lý, quay đầu nhìn hằm hằm hắn ta: "Trọng Huyền Béo, huynh nói chuyện cũng quá đâm tâm chứ!"
Trọng Huyền Thắng đứng tại nơi đó, hầu như che kín cả cửa phòng, hừ nói: "Chẳng lẽ không phải đâm phổi sao?"
"Có liên quan gì tới phổi sao?"
Trọng Huyền Thắng cười lạnh nói: "Phổi thuộc kim trong ngũ hành, đâm vào huynh đau nhất."
Khương Vọng: ...
Hắn tùy ý lấy chút lá trà và thuốc trị thương thường dùng, rồi cũng lười thu thập thêm cái gì nữa.
Dù sao lời nói của Trọng Huyền Thắng là lời nói thật.
Cất kỹ hộp trữ vật, quay người đi tới trước người Trọng Huyền Thắng, đưa tay nói: "Ủng hộ chút phí chứ."
"Đường đường ông chủ thứ hai của thương hội Đức Thịnh, quanh năm suốt tháng lại không ở nhà được mấy ngày!"
Trọng Huyền Thắng liếc mắt, vừa oán trách vừa sờ tới hộp trữ vật: "Lời vàng ngọc huynh không nghe, học người ta muốn tìm chân tướng. Điền gia chỉ cần tùy ý động tay động chân, việc làm ăn tại hải ngoại của chúng ta đều không thể làm được nữa, huynh biết không? Đúng vậy, Thiên tử là ủng hộ huynh, thế nhưng huynh lại tiêu hao sự kiên nhẫn của Thiên tử dành cho huynh. Với lại huynh có nghĩ tới Trường Nhạc cung hay không? Tại sao lại muốn đối nghịch với Thái tử chứ? Thỉnh thoảng huynh cũng phải dùng đầu óc suy nghĩ chút đi, đừng dùng hết vào việc tu hành..."
Khương Vọng vội vã nói: "Được được Thắng huynh, ta đã biết, không phải đang đi tránh họa đây sao, tình huống khẩn cấp..."
Trọng Huyền Thắng lấy một túi mười viên Nguyên thạch ra, ngẫm nghĩ lại thả lại mấy viên, còn không quên nói tiếp: "Chờ bên này xong hết mọi chuyện thì tranh thủ trở về đi. Đi Sở quốc cũng đừng gây phiền phức gì, đó là địa bàn của người ta...."
"Đúng đúng, Thắng huynh, lời vàng ý ngọc của huynh, ta đều nhớ kỹ..." Khương Vọng ôn tồn nói chuyện, lại tiếp nhận Nguyên thạch, cất vào trong hộp trữ vật của mình, cả người bắt đầu phấn chấn, chủ động cắt ngang câu chuyện, nói với vẻ dứt khoát: "Ta đi dây!"
Sau đó cũng không chào hỏi bất cứ người nào, nghênh ngang rời đi.
...
...
Khi Lâm Hữu Tà mở mắt ra, trước mắt vẫn âm u.
Có lẽ là ban đêm, theo bản năng nàng ngồi dậy, kéo màn giường ra, mới chú ý cửa phòng đang mở, có ánh sáng từ ngoài phòng chiếu vào.
Hóa ra trời đã sáng.
Tựa như ngủ một giấc dài, cho nên hơi hoảng thần, ký ức trước khi hôn mê mới tuôn trở về.
Khương Vọng...
Lâm Hữu Tà cúi đầu xem xét cổ tay của mình, cũng không có xích sắt.
Trạng thái cơ thể cũng rất tốt, không bị thương, không bị giam giữ.
Đồng thời xác nhận lần nữa, mình đúng là đang ở trong nhà của mình... là an toàn.
Sau đó nàng đột ngột đứng dậy, vọt ra ngoài cửa!
Đoạn đường từ Lâm gia tới Dao Quang phường cũng không phải là một đoạn đường gần.
Mặc dù Lâm Hữu Tà đi trên đường cái, thế nhưng không biết tại sao vẫn rất hốt hoảng.
Nàng đã dùng phương thức của mình để xác nhận, nàng phát hiện, những kẻ giám sát nàng đều đã biến mất.
Thậm chí nàng không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều là một giấc mộng?
Phải chăng nàng cũng không nói tất cả kế hoạch cho Khương Vọng biết, ngày đó nàng không đi nghiệm thi, tại cổng cũng không nhặt được đạo cụ của cha, Ô gia gia cũng không chết, đương nhiên Khương Vọng cũng không đánh nàng ngất xỉu...
Thế nhưng không phải mộng.
Lâm Hữu Tà cảm nhận được cơ thể của mình, từ đó thu được manh mối, mới xác nhận mọi thứ vẫn đang diễn ra.
Nàng bước nhanh hơn.
Đi trong biển người, quan sát biểu lộ và hành vi của mỗi người, suy đoán tâm trạng và nghề nghiệp của bọn họ, dự đoán xem sau đó bọn họ phải đi làm gì. Đây là trò chơi nhỏ mà ngày xưa nàng hay chơi nhất, đương nhiên hôm nay lại không có tâm trạng để chơi.
Nàng chỉ đang nghĩ...
Khương Vọng muốn làm gì?
Nàng bỗng ngừng bước chân hơi hoảng loạn của mình... bởi đã tới Khương phủ.
Đây không phải là lần đầu tiên mà Lâm Hữu Tà tới Khương gia, phủ đệ của vị tân quý Lâm Tri này, mỗi lần nàng tới đều đẹp đẽ hơn lần trước, đương nhiên đều nhờ vào vị công tử mập mạp tài đại khí thô của nhà Trọng Huyền kia.
"Ta muốn gặp Khương Vọng." Nàng nói thẳng với người giữ cửa.
Có lẽ thần sắc của nàng hơi khó nhìn, cũng làm cho người giữ cửa cảm thấy hơi áp lực, cho nên người này rời đi truyền lời với vẻ sợ hãi.
Lâm Hữu Tà nghĩ như vậy, cố gắng kiểm soát tâm trạng của bản thân.
Không lâu sau, quản gia Khương phủ ra đón.
Đây chỉ là một người bình thường, không có siêu phàm, thế nhưng khi đối mặt với Lâm Hữu Tà cũng không kiêu ngạo, không tự ti: "Đại nhân, thật không khéo, lão gia đã ra ngoài!"
"Ra ngoài?" Lâm Hữu Tà nhìn thẳng mắt của ông ta, xác nhận không phải là lời từ chối, mới hỏi lại: "Khi nào trở về?"
"Ta cũng không biết được." Quản gia nói: "Khi nào Tước gia về, cũng không tới lượt ta làm chủ."
"Hắn đi đâu?"
"Ngài nói đùa, Tước gia đi đâu, làm sao lại cần báo cáo ta chứ?"
Khương Vọng đi xa nhà, đại khái là rời đi rất vội...
Lâm Hữu Tà nhanh chóng phán đoán, sau đó không biết là cảm giác buông lỏng hay là mất mác, xuất hiện trong lòng, lại không rõ ràng.
Ngay lúc này, một giọng nam vang lên bên tai: "Khương Vọng ra ngoài sao?"
Người tới là một người thanh niên mặc đồ màu đen.
Khí chất lạnh lùng nghiêm túc, vẻ mỏi mệt hiện lên giữa hai đầu lông mày của y.
Chỉ nghe quản gia trả lời: "Dương công tử, Tước gia nhà ta đúng là không ở trong phủ. Ngài có lời gì muốn lưu lại hay không?"
Dương Kính!
Trong đầu Lâm Hữu Tà vừa xuất hiện cái tên này, lại có một giọng nói từ xa tới gần, tốc độ đi tới rất nhanh.
"Lâm phó sứ! Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!"
Là giọng nói của Trịnh Thương Minh...
Khi Lâm Hữu Tà quay người lại, biểu lộ đã rất bình tĩnh, nói: "Trịnh đại nhân có chuyện gì tìm ta sao?"
"Không cần." Bên kia, Dương Kính nói một câu với quản gia, rồi quay người rời đi.
Trịnh Thương Minh bước nhanh tới, còn không kịp nói chuyện với Lâm Hữu Tà, đã đưa tay ra cản: "Này, Dương công tử xin dừng bước!"
Dương Kính lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Trịnh Thương Minh liếc mắt nhìn Lâm Hữu Tà ra hiệu an tâm, sau đó nói với Dương Kính: "Bắc Nha đã bắt được hung thủ giết chết Công Tôn Ngu mang về quy án!"
"Cái gì?" Lâm Hữu Tà vô thức há miệng.
Dương Kính cũng nhíu mày lại.
Hiển nhiên cũng không tin tưởng chuyện này.