Năng lực mà Khương Vọng thể hiện trong cuộc giao đấu với Ninh Kiếm Khách vừa nãy, vẫn còn kém sức chiến đấu đỉnh cao nhiều lắm. Ninh Kiếm Khách cũng không thể nào không biết điểm này.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy, đệ nhất Thái Hư Ngoại Lâu hiện tại có thể mạnh hơn Khương Vọng hắn một chút.
Hơn nữa người này không phải Trọng Huyền Thắng hay là Đấu Chiêu, cũng không phải bất kì vị thiên kiêu Ngoại Lâu nào thành danh trên Quan Hà Đài. Bằng không thì Ninh Kiếm Khách sẽ không nói với giọng điệu thần thần bí bí như này.
“Người này có nội tình gì?” Khương Vọng hiếu kỳ hỏi.
Không bao lâu sau, thư của Ninh Kiếm Khách bay đến: “Hắn ta tên Dịch Thắng Phong. Ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh và bên ngoài Thái Hư Huyễn Cảnh đều dùng tên này. Là cao đồ của Nam Đấu Điện, vài ngày trước Nam Đấu Điện đến Kiếm Các ta hỏi kiếm, ta có giao đấu với hắn ta… Đúng là ta không thể bằng được.”
Nam Đấu Điện và Kiếm Các đều là đại tông phái hiếm có của Nam vực.
Đương nhiên dựa vào sự rộng lớn của Nam vực thì chắc chắn không chỉ có mỗi hai đại tông phái này. Còn có Tam Hình Cung ở khu vực giáp với Đông Nam, Tu Di Sơn ở khu vực giao với Tây Nam, cùng với thư viện Long Môn, thư viện Mộ Cổ, Huyết Hà tông, vân vân…
Trong phạm vi toàn bộ hiện thế, có lẽ Nam vực là nơi có nhiều đỉnh cấp tông môn nhất, trong việc này có rất nhiều nhân tố mang tính lịch sử.
Thế nhưng đối với Khương Vọng mà nói, Nam Đấu Điện hay Kiếm Các gì đó đều không phải điểm mấu chốt.
Điểm mẫu chốt chính là cái tên được viết trong thư.
Hắn nhớ cái tên này.
Trước đây rất rất lâu.
Lâu đến mức hắn gần như cho là mình đã quên rồi.
Ở trong tuổi thơ của hắn, có một bạn nhỏ thường lấy kiếm gỗ đánh nhau với hắn.
Nói là mặc chung một cái quần lớn lên (1) cũng không quá đáng, nhưng vào lúc Tiên duyên giáng lâm, hắn bị người kia đẩy vào trong nước, suýt nữa thì chết đuối.
Tên của ngươi đó…
Chính là Dịch Thắng Phong.
Không nghĩ tới lần thứ hai nghe được cái tên này, vậy mà lại vào lúc này, trong hoàn cảnh như thế này.
Đương nhiên hắn cũng từng dự đoán, vào giây phút hắn nổi danh khắp thiên hạ, người kia cũng nghe thấy tên của hắn trong một góc nào đó ở hiện thế.
Hắn biết rằng với tính cách của người kia thì chắc chắn sẽ không chịu thua, chắc chắn sẽ không rụt đầu, hắn biết chỉ cần cả hai đều đi trên con đường tu hành dài dằng dặc này, sẽ có một ngày bọn họ phải gặp lại.
Chỉ là hắn thực sự không nghĩ tới, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Thái Hư Huyễn Cảnh được xây dựng và mở rộng đã tăng cao khả năng giao lưu giữa những người tu hành hiện thế, đẩy nhanh sự va chạm giữa các thiên kiêu, giúp khoảng cách xa xôi giữa các khu vực của hiện thế bị vượt qua dễ dàng.
Người kia, hình như cũng trưởng thành, thành một nhân vật cường đại…
Khương Vọng nhắm mắt lại, cảm giác mình như bị chìm trong vào làn nước, hóa ra loại cảm giác giác hít thở không thông kia chưa bao giờ phai nhạt. Hóa ra chưa bao giờ quên… Sao có thể quên được?!
Trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng kia lần nữa… cảnh tượng tu sĩ tóc bạc tung kiếm rời đi. Trong sóng nước lăn tăn, là sự quyết tuyệt lạnh lẽo như vậy.
Đúng là một giấc mơ cũ lâu rồi không gặp.
Ninh Kiếm Khách ở Kiếm Các xa xăm, đợi rất lâu mà vẫn không thấy hồi âm của Khương Vọng.
Nàng nhịn không được mà truyền thư tới: “Ngươi biết hắn ta?”
Khương Vọng mở to hai mắt, trải rộng giấy viết thư ra, hồi âm vô cùng chân thành: “Có quen biết.”
Chữ viết như kiếm.
Lộ rõ sự sắc bén.
…
“Hôm nay đi luôn sao?” Diệp Thanh Vũ hỏi.
“Đúng, nên đi từ lâu rồi.” Khương Vọng quy củ ngồi xuống, đôi mắt nhìn về phía muộn muộn đang chơi đùa với Xuẩn Hôi ở cách đó không xa, thở dài: “Nơi thế ngoại đào viên này, cuối cùng cũng không phải chỗ mà tục nhân có thể ở lâu.”
Diệp Thanh Vũ nói khẽ: “Ở trên đời này có ai mà không phải tục nhân đâu?”
Khương Vọng im lặng một chốc rồi nói: “Ta có muôn việc quấn tim.”
Diệp Thanh Vũ cũng không cố gắng khuyên hắn, chỉ nói: “Đáng tiếc. Đạo thuật mà ngươi dạy ta vẫn chưa thuần thục lắm.”
“Bát Âm Diễm Tước hơi phức tạp, không dễ nắm giữ như vậy.” Giọng nói ấm áp của Khương Vọng vang lên: “Về sau có gì không hiểu thì ngươi viết thư hỏi ta, ta sẽ hồi âm ngay.”
“Được.” Diệp Thanh Vũ mỉm cười đối mặt.
“Ca!” Khương An An bước những bước ngắn chạy tới.
Bước chân Xuẩn Hôi còn ngắn hơn, nên theo sát phía sau.
Khương Vọng cười dịu dàng nhìn muội muội, chỉ thấy khi nàng chạy đến gần rồi thì gác tay nhỏ ở phía sau.
“Ca nói xong chuyện đạo thuật với Thanh Vũ tỷ tỷ rồi sao?”
“Sao thế?” Khương Vọng cười nói: “Muội cũng muốn học? Du Mạch cảnh có thể không học được đâu.”
Hắn lại muốn nhân cơ hội này nói chút đạo lý lớn, khích lệ muội muội cố gắng tu hành.
Khương An An quyết đoán lắc đầu: “Không phải không phải. Những thứ muội phải học mỗi ngày đủ nhiều rồi!”
Xuẩn Hôi cũng ra sức lắc đầu theo, lắc đến mức lông rụng liên tục.
Khương Vọng hỏi buồn cười hỏi: “Vậy muội quan tâm cái này làm gì?”
Khương An An cứ theo vắt chéo tay nhỏ ở sau lưng, đi tới trước mặt Khương Vọng, trực tiếp đổ người về phía trước, dúi đầu vào trong lồng ngực của hắn. Nghẹn ngào nói: “Chẳng phải hôm nay ca muốn rời đi hay sao.”
Hóa ra không phải cô bé chơi đùa với Xuẩn Hôi đến quên mất chuyện này, mà là hiểu chuyện không muốn ảnh hưởng đến việc tu tập đạo thuật của Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ.
Điều này làm cho Diệp Thanh Vũ ở bên cạnh bắt đầu hơi ngại ngùng.
Khương Vọng xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, dịu dàng nói: “Cũng không phải ca không trở về nữa. Muội ở Lăng Tiêu các cố gắng tu hành, rảnh rỗi ca ca sẽ trở lại gặp muội.”
Khương An An ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn ca ca: “Ca.”
Khương Vọng cúi đầu nhìn cô bé đầy dịu dàng: “Ca ở đây.”
Khương An An vòng hai tay ra trước người, hai cánh tay nhỏ bé chậm rãi mở ra trước mặt Khương Vọng, một chiếc đai lưng màu xanh ngọc cứ thế được hai tay nâng niu.
Cô bé cười tủm tỉm nâng thắt lưng ngọc, giọng nói giòn tan: “Chúc ca ca sinh nhật vui vẻ sớm!”
Khương Vọng hơi sững sờ, rồi mới nhớ đến sắc tới hai mươi tám tháng giêng rồi, đó chính là sinh nhật của hắn.
Hắn gần như đã quên mất.
Nhưng Khương An An năm nay bảy tuổi lại nhớ được.