Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2210 - Chương 2210: Lông Mày Như Liễu, Mắt Như Trăng (1)

Chương 2210: Lông mày như liễu, mắt như trăng (1)

Khương Vọng bật cười đứng dậy, cởi bỏ chiếc đai lưng Như Ý Tiên Y hiện tại, nghiêm túc cẩn thận quấn chiếc đai lưng mà muội muội đưa rồi cúi đầu nhìn xung quanh một vòng, hết sức hài lòng: “Ánh mắt của muội muội ta thật sự không tệ!”

“Ha hả.” Khương An An rất kiêu ngạo nói: “Muội dùng tiền của huynh mua mà.”

Đương nhiên mỗi lần Khương Vọng đều cho muội muội ít tiền tiêu vặt, nhưng bản thân Khương An An đã làm chân sai vặt cho các sư huynh sư tỷ để “kiếm tiền” từ lâu, túi tiền nhỏ của cô bé cũng cực kỳ dồi dào.

“Ta thích lắm!”

Khương Vọng phủi phủi đai lưng, yêu thích không buông tay.

Khương An An cười đến mức mặt mày xán lạn.

Xuẩn Hôi một mình xoay vòng trên mặt đất, quay tròn cực kỳ vui vẻ, cũng không biết là vì sao nữa.

Mắt Diệp Thanh Vũ đong đầy ý cười nhìn bọn họ.

Hôm nay là một ngày không có gì đặc biệt, cũng là ngày hội tụ mọi điều tốt đẹp của thế gian.

Hai mỹ nhân một lớn một nhỏ và một chú chó ngốc cùng tiễn Khương Vọng bồng bềnh áo xanh.

Nhìn hắn nhanh chân bước đi, từng bước biến mất ở chân trời.

Đã trải qua quá nhiều lần chia ly như này, mặc dù Khương An An vẫn không muốn, nhưng sẽ không khóc nhè nữa… Dù sao thì cô bé cũng đã là một tu sĩ Du Mạch cảnh bảy tuổi!

Diệp Thanh Vũ nắm tay nhỏ của Khương An An rồi cùng đi về, Xuẩn Hồi tràn trề năng lượng nhảy nhót trái phải, hoàn toàn không thể hiện một xíu lưu luyến nào đối với chủ nhân cũ hết.

Thanh Vũ tỷ tỷ.” Khương An An tò mò hỏi: “Đạo thuật mà ca ca dạy khó lắm sao?”

“Vẫn ổn.” Diệp Thanh Vũ nhẹ giọng trả lời.

Nhẹ nhàng búng ngón trỏ, một đoàn mây trôi bỗng nhiên nổ tung, nổ thành một đoàn mây trắng hình chim tước “líu ríu’ kêu, đếm mãi không hết.

Âm thanh kia dần thống nhất, tấu thành khúc nhạc êm tai…

Leng keng leng keng…

Loong coong loong coong…

Tiếng nhạc rung động lòng người, mà vân tước thù tuyệt đẹp.

Là thành đạo thuật, Bát Âm Vân Tước!

“Đẹp quá!” Khương An An kinh ngạc thốt lên.

Xuẩn Hôi thì rưng rưng kêu gâu gâu, nhe răng trợn mắt, trông dáng vẻ vô cùng tức giận, có lẽ cảm thấy những con vân tước kia đang cãi nhau với nó.

“Không đúng.” Bỗng nhiên Khương An An phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Vũ: “Chẳng phải tỷ biết rồi sao? Sao vẫn luôn muốn ca ca dạy vậy?”

Diệp Thanh Vũ mặt không cảm xúc để cho đám vân tước tản đi, nhàn nhạt nói: “Không thuần thục lắm, cho nên muốn luyện nhiều hơn.”

Xong rồi nàng lại cúi đầu nhìn Khương An An: “Tu hành chính là như vậy, không thể lười biếng vì đã biết rồi… Cho nên muội luyện chữ chưa?”

Khương An An hít sâu một hơi, đột nhiên kinh sợ nói: “Diệp bá bá!”

“Gọi ai cũng vô dụng.” Diệp Thanh Vũ nắm chặt tay nhỏ của cô bé, muốn tự tay áp giải cô bé đến “pháp trường”, vừa thoáng liếc mắt nhìn về phía trước một cái, kết quả lại thật sự nhìn thấy cha già của mình.

Chỉ thấy Diệp đại chân nhân trâm xanh bạch y, tiên khí tung bay…

Ngồi xổm ở phía trước một chiếc xe bò.

Con bò già kéo xe vô cùng uể oải.

Trên xe tràn đầy sách.

“Lão nhân gia ngài đang làm gì vậy?” Vẻ mặt Diệp Thanh Vũ tràn đầy khó hiểu.

“Đạo thuật.” Nhóm người Diệp Lăng Tiêu đứng lên, tiêu sái vỗ vỗ đống sách ở sau lưng: “Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi… Muốn cái gì có cái đó! Đều là những tinh phẩm cả, đủ cho con học mười tám năm. Nếu như không thích một xe sách đạo thuật này, thì ta còn chuẩn bị cho con một xe nữa. Chớ học lung ta lung túng với người ta, cũng không biết những người kia có thông thạo hay không!”

Khương An An lặng lẽ trốn ra sau lưng Diệp Thanh Vũ, nhiều đạo thuật như vậy đáng sợ quá, nếu như phải học hết thì sẽ học đến tám tuổi à? Đâu còn thời gian để chơi nữa?

Diệp Thanh Vũ thì nhíu mày: “Cha lại nghe lén bọn con nói chuyện?”

Diệp Lăng Tiêu phóng khoáng cười: “Không đâu. Vi phụ chỉ vừa lúc cân nhắc đến vấn đề tích lũy đạo thuật của con thôi…”

Diệp Thanh Vũ kéo tay một cái đã kéo Khương An An lên trước người: “An An ở ngay đây, ở trước mặt trẻ con, cha thành thật đi!”

“Trộm? Cái tên trộm A Sửu này được lắm!” Diệp Lăng Tiêu đột nhiên hét ầm lên, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ: “Ngươi lại trộm cá nữa!”

Vươn người một cái đã không thấy đâu, chỉ còn lại bóng mây mịt mờ…

Cùng với một chiếc xe tràn đầy sách đạo thuật.

Hung Đồ đến biển thì thấy Trọng Huyền Tuân bị thương nặng không thể tả.

Thế là ông ta tức giận bừng bừng, chỉ tay vào Lưu Vũ – trưởng lão hộ tông của Điếu Hải Lâu và nói: “Điếu Hải Lâu cần phải bồi thường cho mối hận này.”

Lưu Vũ đáp lại: “Người có si ngu hiền tiếu, mệnh có họa phúc tự chịu.”

Thế là đánh nhau.

Ông nâng quyền đánh bại Lưu Vũ ở đảo Tinh Châu.

Sau đó lại đánh thắng Đặng Văn.

Cuối cùng vẫn đánh bại Hải Kinh Bình.

Điếu Hải Lâu có tám trưởng lão hộ tông, đều đạt đến Thần Lâm.

Vậy mà Hung Đồ đánh bại ba người liên tiếp, khiến những người còn lại đều cố gắng trốn tránh.

Lưu Vũ ho ra máu nói: “Ở trên chư đảo gần biển, Thần Lâm không thể hung ác. Nếu không phải nể nghĩa cũ của Phù Đồ, sao Hung Đồ có thể trở về.”

Hung Đồ tiếp lời: “Có lý!”

Thế là Hung Đồ triệu Cắt Thọ đao từ phía tây đến, chém ra biển gầm, thăng cấp Động Chân ở trước muôn người!

Lúc đó Tịnh Hải trưởng lão Từ Hướng Vãn ở đây.

Hung Đồ lại đến mà không nói.

Trực tiếp leo bậc lên trời, khiêu chiến với Sùng Quang chân nhân – đệ nhất trưởng lão của Điếu Hải Lâu.

Song phương chiến đấu ở cửu thiên.

Đại chiến ba ngày ba đêm thì giông tố mới ngừng.

Cánh tay trái của Hung Đồ đã đứt, nhưng vẫn cười ầm ầm mà đi.

Mọi người đều cho rằng Hung Đồ bại trận.

Nhưng tự Sùng Quang than thở rằng: “Ta đã mất mười ba năm tuổi thọ!”

Thế là họ phải lấy Trầm Hải Bích Tinh ra bồi thường cho Trọng Huyền Tuân.

… “Cận Hải Chí”.

Trong không gian Tinh Hà, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng ngồi đối diện nhau.

Tất nhiên không phải chuyện Trọng Huyền Trử Lương giương oai ở quần đảo ven biển mới xảy ra vào hôm nay, chỉ là hôm nay mới nghe Trọng Huyền Thắng nói đến.

Khương Vọng vừa vùi đầu đi đường, vừa tu hành và học lịch sử, vậy nên cũng bỏ lỡ rất nhiều biến động bất ngờ.

“Đao của Định Viễn Hầu thật sự có thể cắt tuổi thọ sao?” Khuôn mặt Khương Vọng hiện lên vẻ kinh sợ.

Bình Luận (0)
Comment