Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2213 - Chương 2213: Lông Mày Như Liễu, Mắt Như Trăng (4)

Chương 2213: Lông mày như liễu, mắt như trăng (4)

Con cháu Mục quốc cũng thích tự do tự tại, sùng bái những chú chim ưng bay lượn tự do, những con ngựa thỏa sức chạy băng băng, những con sói hung ác mà đoàn kết, nhưng cuối cùng vẫn phải tôn kính một vị Thần chí cao.

Đất Sở có rất nhiều tín ngưỡng thần linh, nhưng thật ra đại đa số người Sở cũng không tin Thần cho lắm.

Đối với rất nhiều người Sở bình thường mà nói, bọn họ chỉ thích bầu không khí thần bí thần thần quỷ quỷ kia mà thôi.

Lúc vui vẻ thì “Lòng này quỳ rạp dưới Thần Linh, mời Thần mời Quỷ đến say cùng.”

Khi không vui lại “Đến chém Đầu Trâu, đời này hả hê mà uống”; “Xé tan Mặt Ngựa, túm hỏi Diêm La”. (4)

(4) Đầu Trâu, Mặt Ngựa: là một cặp đôi tiểu thần chịu trách nhiệm áp giải linh hồn của người chết đến buổi phán xét cuối cùng này kiêm luôn trách nhiệm bảo vệ âm ty.

Tóm lại là cực kỳ tùy theo tâm trạng.

Về chuyện tại sao Khương Vọng lại biết những thứ này…

Cái bộ “Sử Đao đục biển” gần như lấp đầy cả hộp trữ vật, giày vò hắn khổ không thể tả kia đáng để ghi nhớ.

Khương Vọng không dám không đọc, không dám không thuộc.

Trong mấy ngày đi đường này, khi rảnh rỗi mà không tu hành thì cũng học thuộc lòng.

Suy cho cùng Tề thiên tử có thể nói đùa, nhưng hắn lại không có tư cách coi lời nói của Tề thiên tử như một trò đùa…

Lâm Thương thành là một tòa thành ở biên giới, nhưng lại không quê mùa, nặng nề và trang nghiêm như những tòa biên thành mà Khương Vọng từng thấy. Hơn nữa trông còn rất đẹp đẽ, lộng lẫy và phồn vinh.

Bảo hắn đây là một tòa thành chiến tranh, thì chẳng bằng nói đây là một tòa thành thương mại còn hơn.

Thế nhưng đội quân đứng trang nghiêm trên lầu cổng thành, cùng với quân giới rực rỡ sáng loáng gác ở cổng thành kia cũng thể hiện sức mạnh quân sự của tòa thành này.

Khương Vọng đứng ở bên dưới Lâm Thương thành còn đang suy nghĩ xem làm sao để qua ải báo danh. Báo danh hiệu người đứng đầu Hoàng Hà Hội của hắn, hay là khiêm tốn dùng một cái tên giả…

Bỗng nhiên cổng thành được mở ra, một kỵ binh vạm vỡ cuốn theo bụi đất mà tới.

Khí thế của đội kỵ binh này khá không tầm thường, chắc chắn là những kỵ binh tinh nhuệ trong những người tinh nhuệ.

Mỗi người đều mặc áo choàng giáp, bên trên mũ và áo giáp được chạm khắc lộng lẫy, sáng lóng lánh tựa như dòng nước lưu động.

Ngoại trừ vị tướng lĩnh cầm đầu, tất cả đều mặc chiến bào đỏ rực như lửa bùng cháy trên không trung.

Ngựa tốt dưới khố cũng cùng một màu đỏ đậm, móng ngựa to bằng miệng chén đạp xuống đất như sấm.

Làm người đi đường sợ hãi dồn dập né tránh.

Khương Vọng vốn tưởng rằng đội kỵ binh Sở quốc này muốn chấp hành nhiệm vụ quân sự gì đó, không muốn gây chuyện nên đàng hoàng cùng tránh sang bên cạnh đường như những người đi đường ở đây.

Không nghĩ tới hình như đội kỵ binh này đang đến gần hắn, trực tiếp đi về phía bên này.

Đợi lúc đến trước mắt, một viên tướng quân dẫn đầu khoác chiến bào màu xanh nước biển lấy mũ giáp xuống, đây cũng là một tiểu tướng có khuôn mặt tuấn tú.

Lông mày như lá liễu và mắt như trăng, cực kỳ trong veo và đẹp đẽ.

Chỉ cần kéo dây cương một cái, con ngựa thần dưới khố màu xanh da trời kia lập tức dừng lại ở trước mặt Khương Vọng, nó ưỡn thân mình lên, hí vang như rồng!

Tiểu tướng kia ngồi vững trên yên ngựa, vẻ mặt phấn khởi nói không nên lời!

Cả đội kỵ binh đều kéo cương dừng chiến mã theo động tác của tiểu tướng dẫn đầu.

Tiếng móng ngựa như sấm kia thoáng im bặt.

Nhịp đều thống nhất, khí thế khiếp người.

Bụi đất mịt mù bay cao ở phía sau cũng từ từ lắng xuống.

Thực sự giống như một điệu múa bị bắt dừng lại đột ngột.

Thực tế lại là một loại tinh nhuệ hiếm thấy!

Đương nhiên nó cũng càng tôn lên sự oai phong của tiểu tướng cầm đầu.

Ánh mắt Khương Vọng sáng lên: “Tiểu Quang Thù!”

Tuy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa nhỏ này ở ngoài đời, hơn nữa khuôn mặt của y cũng hơi khác so với khi ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, nhưng Khương Vọng vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra.

Hắn không thể liên tưởng đến người thứ hai nào có loại khí chất tài trí trời sinh kia.

Lời vừa ra khỏi miệng, bên tai đã vang lên tiếng truyền âm nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có thêm cái chữ Tiểu vào!”

Khương Vọng mỉm cười: “Lần đầu gặp mặt, mong Tả tướng quân quan tâm nhiều hơn.”

Tiểu tướng ngồi trên lưng ngựa cao cao kia kiêu ngạo gật đầu, lại nói: “Khương huynh, lại gặp rồi!”

Khương Vọng nhìn y đầy hứng thú, miệng thì nói: “Không tính chuyện gặp trong Thái Hư Huyễn Cảnh đâu.”

Tả Quang Thù hừ khẽ một tiếng, vừa dựng thẳng bàn tay đã có năm kỵ sĩ dắt một con ngựa thần có bộ lông màu xanh nước biển tới.

Y giương cằm lên, nói một câu rất có phong độ tướng quân: “Lên ngựa nói chuyện.”

Kỵ sĩ dắt ngựa kia khẽ khàng nhắc nhở: “Con ngựa này cũng là vật cưỡi của tiểu công gia, đặc biệt dắt tới cho ngài dùng. Tính tình nó không tốt lắm, mong ngài hãy nhẹ nhàng từ tốn với nó một chút.”

Chỉ thấy con ngựa này có một bộ lông trơn bóng mượt mà, thân hình cao dài. Lông bờm rủ xuống như thác nước, lông toàn thân đều là màu xanh nước biển, tựa như được khoác lên một tầng sóng biển vậy.

Trong mắt ánh lên sự cảnh giác kèm theo cả ý dọa dẫm, xem ra tính tình thực sự không được tốt lắm.

Khương Vọng tiện tay kéo dây cương qua, xoay người một cái đã gọn gàng cưỡi lên lưng ngựa.

Con ngựa hơi khịt cái mũi, nó nâng móng lên muốn cho cái người xa lạ vô lễ và liều lĩnh này một bài học.

Nhưng lập tức bị một luồng sức mạnh khủng bố phủ xuống.

Mới nâng móng ngựa lên được nửa tấc thì đã ầm ầm hạ xuống mặt đất, không nhúc nhích được tí nào tựa như cây giờ mọc rễ.

Tiếng phì phì phát ra từ mũi nó cũng đột ngột im bặt giữa chừng.

Đầu ngựa cụp xuống, ánh mắt cũng dịu ngoan hơn, khôn ngoan vô cùng.

Khương Vọng vươn tay lên vuốt ve bộ lông dài màu xanh nước biển của con ngựa, lại nghe thấy Tả Quang Thù nói: “Đây là lần đầu tiên huynh gặp ta, nhưng không phải lần đầu tiên ta gặp huynh đâu. Lúc huynh liều sống liều chết ở trên Quan Hà Đài, ta còn thong thả ngồi ở dưới đài xem cuộc vui đó!”

mái thoát tục như thế!

Khương Vọng cười nhẹ rồi quay đầu ngựa lại theo Tả Quang Thù, nhưng cũng không hỏi vì sao lúc ấy Tả Quang Thù không đi lên chào hỏi, chỉ nói: “Chắc chắn tư thế oai hùng của ta đã để lại ấn tượng sâu sắc cho đệ!”

Bình Luận (0)
Comment