Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2214 - Chương 2214: Hoài Xương (1)

Chương 2214: Hoài Xương (1)

Chỉ có y mới có thể nói đến chuyện không vào được Hoàng Hà Hội một cách thoải

Tả Quang Thù muốn phản bác theo bản năng, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì lại cảm thấy Khương Vọng nói rất đúng, vậy nên chỉ hừ một tiếng.

Tay nắm dây cương, đôi ủng nhẹ nhàng đập một cái lên thân ngựa, con ngựa thần dưới khố lập tức nhảy lên thật cao, tăng tốc phi nhanh.

Khương Vọng phóng ngựa đi song song với y.

Cả một đội kỵ binh khoác áo choàng đỏ như lửa cũng cùng chuyển hướng, theo sát phía sau.

Hai cánh cửa thành nam bắc của thành Lâm Thương đều đã mở ra, tuyến đường chính trong thành cũng đã được dẹp đường trống từ lâu.

Kỵ quân tinh nhuệ với thân hình cao lớn và tiếng vó ngựa như đánh trống băng qua tòa biên thành này.

Gào thét mà đến, rồi lại gào thét rời di.

“Vừa nãy là ai vậy? Vậy mà tiểu công gia lại tự mình nghênh đón?” Đám lính gác của thành Lâm Thương nhịn không được mà thảo luận.

“Không nghe thấy nói hắn họ Khương à?”

“Họ Khương thì thế nào?”

“Sơn Hải Cảnh sẽ mở vào tháng hai, ngươi thử nghĩ xem trong thế hệ trẻ hiện này này có tên họ Khương nào có thể để cho tiểu công gia nghênh đón ra khỏi thành?”

“Người đứng đầu Hoàng Hà Hội!”

“Là vị đệ nhất Nội Phủ trong sử sách mà Dư Bắc Đấu nói tới sao?”

“Cái gì mà Dư Bắc Đấu từng nói, đó là chiến tích có thật bất diệt, dùng tu vi Nội Phủ giết chết tứ đại Nhân Ma đó!”

“Chắc hiện tại đã tới Ngoại Lâu cảnh rồi!”

“Cũng không biết hiện tại hắn mà so với Đấu Chiêu đại nhân thì sẽ như thế nào?”

“Xì, ngươi điên rồi sao? Một người mới đạt Ngoại Lâu thì lấy cái gì để so với Đấu đại nhân?”

“Không thể đánh thử một trận à? Chẳng phải hắn đã đánh bại Trần Toán sao?”

“Trần Toán là ai?”

Tất nhiên những tiếng thảo luận của mọi người mãi mãi chỉ có thể ở phía sau cường giả mà thôi.

Đôi khi nó là một kiểu điểm xuyết, đôi lúc lại là một loại bùn nhơ.

Khương Vọng và Tả Quang Thù sánh vai đi cùng nhau, người thì dung mạo tựa tiên, ngựa thì chẳng khác gì giao long.

Họ sóng vai nhua rong ruổi trên đất Sở hùng mạnh, trong lòng vui sướng khôn kể.

Bọn họ không chỉ là đối thủ tốt của nhau trong Thái Hư Huyễn Cảnh, không chỉ có cùng chí hướng, mà khi trò chuyện với nhau cũng rất vui.

Tuy có một cái tên sẽ không được nhắc đến dễ dàng, đó là sự ràng buộc vô hình.

Làm cho bọn họ càng thân thiết với nhau hơn.

Khương Vọng nắm chặt đây cương, cất giọng hỏi trong tiếng gió gào thét: “Bây giờ chúng ta đi đâu trong đây?”

“Trước hết tới Hoài Xương đi.” Tả Quang Thù nói:

“Bình thường thời gian chuẩn bị để tiến vào Sơn Hải Cảnh là hai tháng, nếu như ngươi đến từ năm ngoài thì sẽ dư dả thời gian, bây giờ hơi trễ rồi, chúng ta cần tranh thủ thời gian mới được. Hoài Xương là nơi đất phong của Tả thị, ở nhà có chuẩn bị rất nhiều, đủ điều kiện giúp chúng ta mau chóng thích ứng với Sơn Hải Cảnh.”

Khương Vọng cười gượng nói: “Ta cũng muốn đến từ năm ngoái…”

Khi đó hắn cũng có mục tiêu rõ ràng là tham gia Sơn Hải Cảnh, chỉ là lúc vừa rời khỏi Vân quốc thì bị chụp lên đầu cái tiếng thông Ma, ngay sau đó là cuộc truy sát khắp thiên hạ, phiền phức nối đuôi nhau kéo tới, thực sự cũng là tai bay vạ gió.

Hắn vốn cho rằng mình đã bỏ lỡ Sơn Hải Cảnh, thất hứa với Tả Quang Thù. Nhưng vụ án như sóng mây khôn lường (1) dấy lên ở Lâm Tri kia lại kết thúc sớm, vừa hay hắn cũng muốn bứt ra, Tả Quang Thù còn nói Sơn Hải Cảnh mở ra vào tháng 2 năm 3920 đạo lịch, nên lúc này hắn mới đến đất Sở lần nữa.

(1) Sóng mây khôn lường: khó nắm bắt tựa như sóng và mây, dùng để hình dung sự vật không thể đoán trước, biến ảo khôn lường.

Nghe thấy Khương Vọng nói vậy, Tả Quang Thù lại nghĩ đến những chuyện chấn động lòng người mà đối phương phải trải qua lúc trước, tay nắm dây cương thoáng khựng lại, mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng giọng nói bỗng nhỏ đi rất nhiều:

“Ta không có ý trách huynh…”

Hai con vật cưỡi này của Tả tiểu công gia có màu lông tuyệt đẹp, đặc biệt khi sánh vai cùng nhau càng giống trời biển xanh biếc lạc chốn hồng trần, thực sự là vui mắt vui tai, khiến người ta phải phải khen ngợi.

Còn đẹp hơn cả con Diễm Chiếu của Khương tước gia một chút.

Khương Vọng điều khiển tuấn mã quay đầu nhìn y một cái, chỉ thấy tiểu tướng kia phóng ngựa phi nhanh, vậy mà thân hình vững chắc gần như không lay động tí nào. Vừa nhìn phong thái khí phách đã biết là con cháu danh môn. Nhất là vẻ mặt kiêu ngạo kia, nhìn về phía trước khá là “lạnh lùng”, nhưng nói chuyện cũng rất yếu ớt.

“Nhìn cái gì!” Tả Quang Thù hung dữ nói.

Khương Vọng chỉ cười: “Dáng vẻ của đệ lớn hơn một xíu so với tưởng tượng của ta.”

“…” Tả Quang Thù lập tức đội mũ sắt lên, giọng điệu rất là không hài lòng: “Ta đã mười sáu tuổi rồi!”

“Ha ha ha…” Khương Vọng cười ha hả.

“Huynh lại cười cái gì!”

Đương nhiên Khương Vọng không thể nói rằng hắn có một muội muội còn nhỏ, cứ luôn miệng nói “Ta đã sáu tuổi rồi! Ta đã bảy tuổi rồi!”.

Chỉ có trẻ con mới thích nói như vậy.

Hắn chỉ nói là: “Thật ra, sau khi thật sự thấy đệ thì ta vẫn luôn muốn hỏi đệ một chuyện.”

Tả Quang Thù kiêu ngạo giương cằm lên: “Chuyện gì?”

Vẻ mặt Khương Vọng đầy tò mò, nói: “Vì sao đệ đã mười sáu tuổi rồi mà sao giọng điệu khi nói chuyện vẫn trẻ con?”

Đội kỵ binh theo sát ở sau lưng đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, vậy mà không một ai bật cười.

Tả Quang Thù: …

Tả Quang Thù quyết định cắm đầu vào việc đi đường, chỉ ít hôm nay y không muốn tiếp tục nói chuyện với con người xui xẻo này.

“Này.” Khương Vọng la lên một tiếng.

“Tả tướng quân!”

“Tả Quang Thù!”

“Tiểu Quang Thù?”

“Đừng thêm chữ tiểu!” Tả Quang Thù nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Vọng thành khẩn gật đầu, sau đó hỏi: “Chúng ta cứ ương bướng phi ngựa ở trong cảnh nội có phải không quá thích hợp hay không? Chúng ta sắp tiến vào tòa thành phía trước rồi, có nên đi chậm lại rồi cho người đi báo cáo một tiếng với lính bảo vệ thành hay không? Tránh tạo ra hiểu lầm gì đó.”

Khương tước gia đã quen vào nam ra bắc, vẫn rất tuân thủ quy củ. Không có chuyện ỷ vào việc Tả gia là danh môn Đại Sở mà trắng trợn không kiêng nể gì.

Dù sao đây cũng là một vấn đề nghiêm chỉnh.

Suy cho cùng Tả Quang Thù cũng có sự tự giác của chủ nhà, không trả lời. Y hất cằm nói: “Tả thị ta lên đường, những nơi ven đường đều có chuẩn bị cả. Làm gì cần nhiều lời!”

Khương Vọng tạm thời không nói gì.

Oai phong của tiểu công gia Đại Sở thật sự cao hơn nhiều so với Thanh Dương Tử Đại Tề.

Đường phố trong tòa thành này đều được dẹp trống trơn, mọi người tránh đường, khi ở Tề quốc sao Khương Vọng dám nghĩ đến chuyện phô trương dẫn quân phi ngựa trong cảnh nội thế này.

Bình Luận (0)
Comment