Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2218 - Chương 2219: Sơn Hải Luyện Ngục (4)

Chương 2219: Sơn Hải Luyện Ngục (4)

Y lúc này, trên người trên mặt đều là cát, trên mái tóc bù xù, còn móc theo một con bọ cạp.

Cho dù ai cũng khó có thể nhìn ra, thiếu niên đầy người cát vàng này, là tiểu công gia dung mạo tuấn tú kia.

“Nếu không thì ta vẫn nên tự mình từ từ thích ứng thôi…” Khương Vọng nói.

“Huynh đã thích ứng rất khá rồi.” Tả Quang Thù cắn răng: “Đi, chúng ta đến gian phòng Trọng Huyền lực gấp trăm lần!”

“Có phải là nâng cấp nhanh quá rồi không?” Khương Vọng cẩn thận đưa ra lời dị nghị.

“Không nhanh không nhanh.” Tả Quang Thù vì dụ dỗ Khương Vọng đuổi theo, còn thuận tay nịnh hót: “Với thiên tư tuyệt đỉnh của huynh, ta thấy gian phòng Trọng Huyền lực gấp hai trăm lần cũng không làm khó được huynh đâu!”

“Vậy sao, phải không?” Khương Vọng gãi gãi đầu, cười vô cùng xấu hổ…

“Thật, lời thật lòng đó! Ta tự mình thích ứng… Ừm, cũng phải mất mấy ngày.” Tả Quang Thù bước nhanh vài bước: “Mau tới đây, chính là gian phòng này!”

Khương Vọng cưng chiều cười: “Đúng là không có biện pháp với đệ.”

Cất bước đuổi theo.

Đổi từ gian phòng Trọng Huyền lực gấp mười lần đến gian phòng Trọng Huyền lực gấp trăm lần, thời gian sử dụng không khác nhau là mấy.

Quả thật cũng có thể được xưng là thần tốc rồi.

Bên trong không có gì cả, vừa vặn là dáng vẻ đầu tiên mà Khương Vọng nghĩ đến, như một võ phòng bị phong kín.

“Dưới loại trạng thái áp lực này, phí tổn xây dựng cảnh quan cực kỳ cao, vả lại không dễ dàng bảo tồn, cho nên liền miễn đi những thứ… nửa có nửa không kia. Bắt đầu từ gian phòng Trọng Huyền lực gấp sáu mươi lần trở đi, đều như thế.”

Tả Quang Thù vừa đi vào, vừa giải thích: “Tình hình so với bên trong Sơn Hải Cảnh, chắc chắn có chút khác biệt.”

Sau khi đi vào trong gian phòng này, Khương Vọng có thể cảm nhận rõ thân thể không phối hợp lắm.

Sức ép trọng lực kinh khủng, khiến cho hô hấp trở nên khó khăn. Trọng Huyền lực gấp trăm lần bên ngoài nghiền ép mỗi một bộ phận trên cơ thể.

Thậm chí tốc độ chuyển động của huyết dịch. Cũng có chút trì trệ rồi.

Cần dùng đến đạo nguyên để thúc đẩy.

Mãi cho đến khi bắp thịt sinh ra tính thích ứng với biến hóa, tốc độ lưu thông máu mới tương đối tự nhiên một chút.

“Hoàn cảnh ngược lại là chuyện nhỏ, chủ yếu là thích ứng với loại áp lực này.” Khương Vọng vừa nói, vừa chậm chạp đi về phía trước một bước.

Một bước này nhìn thì vững vàng, nhưng tự Khương Vọng hiểu rõ, Tả Quang Thù cũng thấy rõ, hắn không thể giữ được tư thái của mình.

Thứ gọi là “tư thái” này, không phải là lễ nghĩ hay gì khác.

Mà chính là loại bản năng mà Khương Vọng có được sau khi trải qua vô số lần chiến đấu, thân thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Trong hoàn cảnh khác nhau, đối mặt với tình thế khác nhau, cơ thể có thể theo bản năng mà điều tiết, dùng nó để thích ứng khả năng chiến đấu.

Giống như lúc trước bên ngoài cửa đá, một ánh mắt của vị “Ba thúc” kia, hắn liền lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Chuyện mất đi tư thái chiến đấu này, cho thấy rằng Khương Vọng không hề thoải mái.

Mặc dù Khương Vọng điều chỉnh lại rất nhanh. Nhưng phản ứng bản năng cùng với đối kháng có ý thức, đương nhiên có sự chênh lệch về bản chất.

“Tới, ta lại đến luyện với huynh một chút!” Giọng Tả Quang Thù đã cao hơn mấy phần, trong đôi mắt xinh đẹp sôi sục ý chí chiến đấu.

Liên tiếp đánh thiếu niên này hai lần, Khương Vọng đương nhiên không có lý do từ chối.

“Vậy thì… Thử một lần?”

Vứt bỏ hết thảy ảnh hưởng của hoàn cảnh, ở hoàn cảnh phòng diễn võ không có bất kỳ vật gì này, mới là nơi khảo nghiệm cách chiến đấu của bản thân nhất.

Trong nháy mắt đôi bên bày ra tư thế, trên người Tả Quang Thù, đột nhiên tỏa ra một luồng khí màu lam nhạt, quấn quanh thân một vòng, như một tầng chiến giáp bao trùm toàn thân.

Trước đây chưa từng có biến hóa này!

Sau đó cước bộ dừng một chút, đã tiến lại gần.

Cơ hồ là một đạo Huyễn Ảnh màu lam, lóe lên rồi biến mất.

Tốc độ này nhanh chưa từng có, còn nhanh hơn biểu hiện của y trong gian phòng gấp năm mươi hay gấp mười lần Trọng Huyền lực.

Trọng Huyền lực tăng lên nhiều lần như thế, Tả Quang Thù ngược lại còn nhanh hơn!

Đương nhiên tốc độ này còn lâu mới có thể đẩy Khương Vọng vào tình trạng không kịp phản ứng, chỉ là khi hắn bắt được cơ hội chiến đấu, dựng thẳng chưởng thành đao chém xuống…

Lại không trúng!

Đồng thời lại bị một đấm vào bụng, cả người đều cong lại, trực tiếp bị đấm bay!

Khương Vọng mới ý thức được, không phải Tả Quang Thù quá nhanh, mà là chính hắn quá chậm.

Hắn quả thật không thể ngay lập tức thích ứng với hoàn cảnh Trọng Huyền lực gấp trăm lần bên ngoài này được.

Thân thể của hắn, không thể theo kịp ý thức chiến đấu của hắn. Mà Tả Quang Thù, dưới sự bao bọc của lớp giáp khói kia, hầu như hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của Trọng Huyền lực.

Khương Vọng trong lúc bay ngược, không ngừng điều chỉnh mỗi một bộ phận trên cơ thể, để nhanh chóng thích ứng, hồi phục trạng thái bình thường. Nhưng dưới loại tình huống cực đoan này, làm sao có thể ngay lập tức thích ứng được?

Mà lúc này, Tả Quang Thù đã đuổi theo, hai tay giao nhau, một pháo chùy nhỏ đánh xuống, rõ ràng là muốn báo thù rửa hận, nện hắn xuống mặt đất.

Trong nháy mắt này, trên ngực Khương Vọng, năm luồng ánh sáng liên tiếp sáng lên.

Trong nháy mắt Ngũ Phủ Đồng Diệu, tiến vào trạng thái Thiên Phủ thể.

Bộp!

Tả Quang Thù tay cầm pháo chùy, nâng chưởng lên.

Trên tay xoay chuyển, cũng đã bắt được pháo chùy của Tả Quang Thù, hai tay xiết chặt, xoay người xách ngược, liền nện y lên trên mặt đất.

Thình thịch!

Phát ra một tiếng nổ lớn vang dội.

Dùng trạng thái Ngũ Phủ Đồng Diệu, cường hóa nhục thân đến cực hạn, dùng năm luồng ánh sáng thần thông hộ thể, đối kháng với ảnh hưởng của Trọng Huyền lực trong thời gian ngắn.

Lần này đương nhiên là vừa ổn định, chuẩn xác, hung tàn…

Nhưng mà cũng có chút bất lương rồi.

Đã nói là tiến hành luận bàn để thích ứng hoàn cảnh, thể hiện loại trạng thái chiến đấu đỉnh điểm như Ngũ Phủ Đồng Diệu này, căn bản không có hiệu quả thích ứng hoàn cảnh.

Thời gian ở trong Sơn Hải Cảnh ngắn thì mấy ngày, dài thì mấy tháng, hắn làm sao có thể lúc nào cũng giữ vững trạng thái Thiên Phủ chứ?

Khương Vọng xoay người lại, liền thấy Tả Quang Thù trở mình một cái đứng dậy, giống như được bổ sung tinh lực bất tận, lần nữa tiến về phía hắn.

“Lại đến!”

Bên trong giáp khói màu lam nhạt, thiếu niên này mâu quang chập chờn, đều là không chịu thua!

Khương Vọng thật ra đã có chút đau lòng.

Nhưng hắn vẫn chỉ dùng sự kiên định sử dụng đạp toái Thanh Vân, trực tiếp đối đầu.

Hai người va vào nhau, Khương Vọng trên người phủ ánh sáng Ngũ Phủ, và Tả Quang Thù thân mang giáp khói màu lam nhạt, trong nháy mắt đã trao đổi mấy chục quyền cước…

Quyền tới quyền cản, khuỷu tay tới chưởng bắt, đầu gối đụng đầu gối.

Trong một tấc vuống quanh hai người, hai người tiến hành công phạt kịch liệt nhất.

Rốt cuộc một kiếm chỉ của Khương Vọng, phá tan giáp khói, tuyên cáo chiến đấu kết thúc.

Kiếm chỉ khẽ cong, thuận thế thành quyền, trực tiếp ném Tả Quang Thù rơi xuống đất.

Bùm!

Tả Quang Thù nằm trên mặt đất.

“Tốt… Thật mạnh!” Y thở dốc không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment