Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2219 - Chương 2220: Sơn Hải Luyện Ngục (5)

Chương 2220: Sơn Hải Luyện Ngục (5)

Lúc nãy, thời gian triền đấu giữa hai người mặc dù rất ngắn, lại bộc phát rất nhiều sức mạnh, khiến cho y có chút thở không nổi.

Y đương nhiên biết rằng Khương Vọng rất mạnh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này y lại tiến bộ rất nhiều, vả lại đã sớm thích ứng với hoàn cảnh Trọng Huyền Luyện Ngục… Không ngờ vẫn không thể nào đạt được cơ hội chiến thắng.

Một chút cơ hội cũng không có!

Khương Vọng thu liễm ánh sáng Ngũ Phủ thần thông, bay xuống trước người Tả Quang Thù, cúi đầu nhìn y, ánh mắt nhu hòa: “Cảm giác như thế nào?”

Tả Quang Thù thở hổn hển hai tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn!”

Khương Vọng cười: “Cảm ơn ta cái gì?”

“Cảm ơn huynh tôn trọng ta, không thật sự xem ta như tiểu hài tử, không cố ý nhường nhịn ta.”

Tả Quang Thù vừa nói, bàn tay liền nắm lấy bàn tay Khương Vọng đưa đến.

Khương Vọng dùng một tay kéo thiếu niên này lên, trong miệng nói: “Ta đương nhiên xem đệ là tiểu hài tử rồi, nhưng mà trong chiến đấu, không có số tuổi. Quang Thù, đệ đã làm rất tốt rồi. Bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, có thể tiến vào ba vị trí đầu Nội Phủ cảnh.”

Tả Quang Thù cũng không nói với hắn xếp hạng gần đây của mình ở Luận Kiếm Đài, Khương Vọng có thể phán đoán chuẩn xác như vậy, cho thấy đã vượt qua cấp bậc Nội Phủ cảnh.

Liếc hắn một cái, Tả Quang Thù rốt cuộc cũng không phản bác gì, mà hỏi: “Vô Ngự Yên Giáp của ta như thế nào?”

Khương Vọng sửng sốt một chút, kịp phản ứng thứ mà y nhắc đến chính là giáp khói màu lam nhạt lúc nãy, hơi giật mình nói: “Đó chính là đạo thuật mà ngươi khai phá sao?”

“Tất nhiên.” Tả Quang Thù hất cằm lên: “Là đạo thuật ta nghiên cứu chuyên dùng cho hoàn cảnh Trọng Huyền lực gấp trăm lần, có thể tự phát chống lại hoàn cảnh Trọng Huyền lực cực đoan, khiến cho người thi hành thuật này không bị ảnh hưởng đến việc phát huy chiến đấu.”

“Muốn học không?” Y nhìn Khương Vọng, bên trong vẻ khoe khoang ẩn ẩn sự mong đợi.

“Đương nhiên!” Khương Vọng lúc không chiến đấu rất tình nguyện cho Tả Quang Thù thể diện, biểu hiện vô cùng tích cực: “Loại đạo thuật huyền diệu này, ta vẫn luôn tha thiết ước mơ! Mau mau dạy ta!”

Tả Quang Thù: ...

Cho dù y quả thật rất muốn có được sự đồng ý của gia hỏa này.

Nhưng lúc này, vậy mà lại chỉ có sự lúng túng.

Vì sao nịnh hót lại tạo nên hiệu quả giễu cợt vậy?

Tả Quang Thù hít sâu một hơi, tự nói với mình đừng quá so đo. Có lẽ là do mình quá mẫn cảm rồi, phải không?

“Chúng ta tới đó nói một chút về môn đạo thuật này đi, ta cảm thấy nó có thể giúp ích một chút cho hành trình đến Sơn Hải Cảnh của chúng ta…”

“Vì sao ta lại dùng hình thái khói nào? Bởi vì nó có không gian tự do rất lớn, có thể tiếp nhận càng nhiều sự biến hóa. Biểu hiện cụ thể trong đạo thuật, là được…”

Hai người ngay bên trong hoàn cảnh Trọng Huyền lực gấp trăm lần, bắt đầu giảng dạy đạo thuật.

Một người dạy đến hăng say, một người học đến thần thái sáng láng.

“Đệ cũng thiên tài quá đi! Một bước này làm sao mà nghĩ ra được? Đúng là khiến cho ta mở rộng tầm mắt, giật nảy mình, ngẩn người, ta đúng là tâm phục khẩu phục!”

“…” Tả Quang Thù tiếp tục nói: “Lại nói đến môn đạo thuật này, quan trọng nhất chính là lý giải ảnh hưởng của nguyên lực đối với hoàn cảnh, ngươi xem một phần đạo nguyên tác dụng lên chỗ này, nó có thể…”

“Đúng là sáng kiến ưu việt tuyệt luân! Hoàng Duy Chân năm đó cũng chẳng thể hơn thế này đi? Đệ năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, mười sáu tuổi đã có thể sáng tạo ra đạo thuật tinh diệu như thế, thật sự có thể nói là thiên phú đáng sợ!”

“Huynh tạm thời đừng có nói chuyện được không!” Tả Quang Thù rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Nếu không thì huynh đến dạy?”

Khương Vọng trừng to hai mắt, không hiểu hiện tại tiểu bằng hữu này đang xảy ra chuyện gì.

Khen ngươi ngươi còn không vui?

“Đương nhiên là đệ dạy, đệ dạy.” Khương Vọng ngượng ngùng nói.

Hắn vốn nghĩ rằng, đánh thiếu niên này mấy trận, khiến cho một tiểu lang quân tuấn tú trở thành một tiểu khất cái lưu lạc chốn thiên nhai. Quả thật cũng phải hàn huyên mấy câu cho tốt, dựa vào sự tương tác này để hòa hoãn hòa hoãn một chút quan hệ.

Trong chiến đấu không nên nương tay, nhưng mà trong đời sống vẫn cần chân tình chứ. Khen mấy câu lại chẳng tốn mấy sức lực, vì sao lại không làm?

Không ngờ đứa nhỏ này lại không biết tốt xấu như vậy.

Khương Tước gia Tề quốc không còn cách nào, đành phải lặng lẽ ngậm miệng, nghe tiểu Công gia Đại Sở giảng bài.

Nói một cách thực sự cầu thị, Vô Ngự Yên Giáp quả thật là một đạo thuật tương đối không tầm thường. Nó gần như giải quyết hoàn mỹ vấn đề mà có cần giải quyết… đối kháng với Trọng Huyền lực.

Bất luận là trong hoàn cảnh Trọng Huyền cực đoan nào, chỉ cần là nơi tồn tại nguyên lực, nguyên lực đều có phương thức tồn tại. Môn đạo thuật này hình thành dựa trên phương diện nguyên lực, dùng đạo nguyên của người tu hành để khởi động, dùng hình thức tương tự với trận pháp, dùng cấu trúc giáp khói bao bọc người tu hành cách biệt với hoàn cảnh bên ngoài.

Dùng hoàn cảnh đối kháng hoàn cảnh.

Mỗi một phân đoạn đạo thuật, đều vì mục đích này mà sinh ra. Không có chút dư thừa nào, hơn nữa Khương Vọng hầu như không tìm ra chỗ có thể cải tiến.

Thiên phú đạo thuật của Tả Quang Thù, từ thuật này có thể nhìn thấy rõ phần nào.

Khương Vọng học rất nghiêm túc, Tả Quang Thù dạy cũng rất nghiêm túc, rất nhanh liền nắm rõ đạo thuật này. Chẳng qua Tả Quang Thù dùng thủy nguyên làm trụ cột, sau khi nắm giữ bản chất của môn đạo thuật này, Khương Vọng liền đổi lại dùng hỏa nguyên mà mình am hiểu hơn để làm trụ cột.

Một khi phát động Vô Ngự Yên Giáp, toàn thân lượn lờ một lớp khói màu lửa đỏ, giống như khoác lên mình một bộ giáp màu đỏ vậy.

Khương Vọng đứng lơ lửng, cảm nhận được một loại nhẹ nhõm khó có được.

Hoàn cảnh Trọng Huyền lực cực đoan, giống như đã hoàn toàn mất đi sức ảnh hưởng.

Tứ chi bách hài, không có chỗ nào khó chịu.

Tả Quang Thù khoác giáp khói màu lam nhạt, lại đứng ở đối diện.

Vô Ngự Yên Giáp đương nhiên đã được kiểm nghiệm thông qua chiến đấu, chẳng qua Khương Vọng còn cần tự mình cảm nhận nhiều hơn.

Cho nên một cuộc luần bàn là cần thiết.

Lớp khói khiến cho nét mặt của nhau trở nên mơ hồ.

Bên trong lớp khói màu lửa đỏ, nam tử như đang thiêu đốt kia, lúc này rực rỡ đến mức khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng.

Trong lòng Tả Quang thù, chợt nhớ đến một đoạn đối thoại…

Quang Thù bé bỏng, ngửa đầu hỏi: “Huynh trưởng, gia gia nói huynh lại sáng tạo ra một môn đạo thuật cường đại! Huynh là đệ nhất thiên tài của Sở quốc sao?”

“Sao có thể chứ?” Người nọ đưa tay vuốt tóc hắn: “Ta chờ đệ đến dạy ta.”

Huynh không chờ ta…

“Ta chuẩn bị xong rồi.” Giọng Khương Vọng vang lên.

Giọng nói này yên tĩnh, lại rõ ràng như thế.

Đây không phải là Thái Hư Huyễn Cảnh.

Đây là hiện thực, là bên trong Sơn Hải Luyện Ngục, thuộc Lạc Sơn, quận Hoài Xương Đại Sở.

Tất cả ký ức, chuyện đã qua, vĩnh viễn ở trong lòng.

Tất cả chân thực, hiện hữu, đang xảy ra.

Tả Quang Thù nắm chặt hai tay, khớp xương phát ra từng tiếng răng rắc, khoảnh khắc thân thể như tuấn mã, lớp khói chuyển động tựa như thần ma: “Ta tới đây!”

Bình Luận (0)
Comment