Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2222 - Chương 2223: Nơi Ở Của Vương Giả (3)

Chương 2223: Nơi ở của vương giả (3)

Sở đô hiệu là “Dĩnh”.

Xưa nay là nơi ở của bậc vương giả.

Đương nhiên là đệ nhất thành ở Nam vực.

Khác với thành Lâm Tri cao lớn hùng vĩ, đây là một tòa thành tươi đẹp tựa mộng ảo…

Căn phòng như mỹ nhân, sắc thái rực rỡ.

Mái cong đấu giác, uyển chuyển như thanh tước.

Có lầu màu tựa trăng rằm, cả đêm treo đèn.

Có thuyền rồng phi thiên, ngao du biển sao.

Núi Thần Nữ, nhìn xa xa Vân Mộng trạch.

Thác nước đổ xuống, như sương như hoa.

Khắp phố ngựa xe như nước, tuấn nam mỹ nữ giẫm trên trống lớn nhảy múa.

Có đại hán tráng kiện đàn tỳ bà, tiếng vang leng keng chinh phạt.

Cây Chúc Dung màu lửa đỏ, cao khoảng mấy trăm trượng, nghe nói có lịch sử còn dài hơn Sở quốc.

Vu chúc phủ hoa diện, là nhạc khúc trăm ngàn năm không ngừng của Sở quốc.

Khương Vọng là người từng trải.

Huyền Không tự, Hùng thành ba trăm dặm, Vương Đình có thể bay lên cực cao…

Cũng chưa từng thấy qua một tòa thành nào có kiến trúc hoa lệ như Dĩnh thành.

Mỗi một chi tiết, đều do linh cảm tạo thành, vô cùng xinh đẹp.

Thậm chí có thể nói, nó tạo nên ấn tượng vô cùng xinh đẹp đối với Khương Vọng.

Dùng ngôn ngữ làm sao có thể hình dung nổi tòa thành này chứ??

Phải làm sao mới có thể biểu đạt được một phần vạn sự đẹp đẽ này!

Vài nét bút lác đác bên trong [Sử Đao Tạc Hải], sau khi được tận mắt nhìn thấy tòa thành này, chúng bỗng chốc trở nên sống động trước mắt Khương Vọng.

“Vừa thấy đã khó quên!” Khương Vọng không nhịn được khen ngợi.

Ngồi bên trong xe ngựa lộng lẫy, tiểu Công gia Đại Sở nhìn hắn nhìn trái nhìn phải không ngừng, trong đôi mắt hiện lên ý cười. Ngoài miệng lại nói: “Huynh còn chưa nhìn thấy thứ càng xinh đẹp hơn đâu. Nếu như đến giao thừa, núi Thần Nữ sương mù bay, sương giác tê qua phố, trên trời còn còn phượng hoàng bay!”

Khương Vọng lộ vẻ kinh sợ như chưa từng trải: “Phượng hoàng thật sao?”

Tiểu Công gia kiêu ngạo cười một tiếng: “Tất nhiên!”

Khương Vọng chỉ có thể sợ hãi than, không thể nào tưởng tượng.

Lại nói tiếp, giao thừa mấy năm nay, hắn hầu như đều trải qua trên đường đi, vẫn chưa thật sự cảm nhận được không khí giao thừa trong thành.

Chỉ có ấn tượng sâu sắc… trong mưa.

Xe ngựa của Tả Quang Thù, ở Dĩnh thành tất nhiên đi lại không hề bị cản trở.

Cho nên khi nó bị ngăn lại, mới khiến cho người ta kinh ngạc.

“Xảy ra chuyện gì?” Giọng Tả Quang Thù mặc dù không thành thục lắm, nhưng lúc này nghe cũng thấy rất uy nghiêm.

Phu xe bên ngoài mành trả lời: “Tiểu Công gia, là…”

“Là tỷ tỷ ngươi!” Một giọng nói dễ nghe vang lên.

“Mấy ngày nay ngươi trốn đi…”

Khương Vọng thấy hoa mắt, một cô gái cao gầy liền chen vào trong xe.

Nàng ta thấy Khương Vọng, cũng sửng sốt mất một lúc

Khuất Thuấn Hoa vừa tiến vào trong xe ngựa thì thấy Tả Quang Thù ngũ quang minh tú, bên cạnh là một nam tử đang ôn hòa mỉm cười.

Một bộ thanh sam lỗi lạc ngồi cạnh tiểu công gia Đại Sở mà không thua lấy nửa điểm phong thái.

Khuất Thuấn Hoa cũng làm không ít chuyện chui xe ngựa leo cửa sổ thế này.

Không chỉ bản thân nàng, ngay cả Tả Quang Thù cũng rất quen thuộc.

Nhưng bị người ngoài bắt gặp, cũng khó tránh khỏi hơi xấu hổ.

Nói thế nào cũng là đại gia khuê nữ, là thục nữ danh môn đó!

Khuất gia là thế gia ngàn năm, Khuất Thuấn Hoa nàng một đời thiên kiêu…. Cũng phải biết đến chữ “xấu hổ” này chứ?

Lúc này.

Tả Quang Thù dựa vào tường xe sau, Khương Vọng dựa vào cửa sổ xe, Khuất Thuấn Hoa khom lưng mới chui vào được nửa người, một tay vén màn xe, nụ cười đọng cứng trên mặt.

Ba người đều không nói gì.

Khuất Thuấn Hoa im lặng vì xấu hổ.

Tả Quang Thù im lặng một phần là do xấu hổ, một phần cũng không biết nên giới thiệu Khuất Thuấn Hoa với Khương Vọng thế nào. Bằng hữu? Hay tỷ tỷ Khuất gia?

Khương Vọng trầm mặc là vì không biết nàng vào trong xe ngựa làm gì, không biết bình thường nàng và Tả Quang Thù thế nào… có lẽ là đánh cho một chưởng rồi rời đi chăng?

Bên trong xe ngựa cứ như vậy mà chìm vào trong sự tĩnh lặng quỷ dị.

“Tới đây!” Khương Vọng lên tiếng trước tiên.

Hắn vốn không phải người mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng bây giờ tốt xấu gì cũng đang ở trước mặt tiểu đệ, vào thời khắc lúng túng như vậy, thân là huynh, hắn vẫn nên chống đỡ lại tràng diện, cho nên đành cố mà làm, dũng cảm lên tiếng…

Dù câu mở đầu này có hơi bất ngờ, nhưng thế nào cũng phá vỡ được bầu không khí yên tĩnh xấu hổ kia rồi.

Khuất Thuấn Hoa miễn cưỡng đáp: “Được!”

“Khuất Thuấn Hoa, đúng không?” Khương Vọng hỏi.

“Huynh biết ta sao?” Khuất Thuấn Hoa nhíu mày hỏi.

Điều này cũng khó đoán.

Cho đến lúc này, Tả Quang Thù mới nhắc tới một cô nương trước mặt hắn thôi, chỉ có mỗi Khuất Thuấn Hoa.

Nghĩ lại, Tiểu Quang Thù vừa kiêu ngạo lại ngại ngùng, chắc cũng không giao hảo với quá nhiều cô nương. Mà cô nương này dám xông thẳng vào xe ngựa tiểu công gia trên đường, dù là tình cảm hay thân phận chắc hẳn đều không phải bình thường.

Ngoại trừ Khuất Thuấn Hoa, hắn không nghĩ ra được người thứ hai.

Khương Vọng thân thiết cười cười trả lời: “Tiểu Quang Thù từng nhắc về muội với ta!”

Câu nói này dường như đã đập tan khoảng cách, khiến cho bầu không khí trong xe trở nên nhẹ nhàng hơn.

Khuất Thuấn Hoa nhoẻn cười, ngồi xuống đối diện Khương Vọng, mười phần đoan trang cười hỏi: “Huynh ấy nói về ta thế nào?”

Bầu không khí ngột ngạt vừa rồi vừa biến mất, nàng liền ngồi xuống, khuôn mặt mỹ nhân tròn như trứng ngỗng lập tức hiện ra vẻ quý khí đoan trang.

Không luống cuống tí nào, hào phóng và vừa vặn.

“Các người nói gì đấy!” Tả Quang Thù hơi hốt hoảng ngắt lời.

Khuất Thuấn Hoa quay đầu sang: “Huynh đừng có nói!”

Nhưng chợt nhớ tới Khương Vọng còn ở đây, nàng bèn nhu hòa cười nói: “Để ta và… Khương đại ca nói chuyện một lát đã.”

Nàng cũng từng đi xem trận chiến trên Quan Hà đài, đương nhiên nhận ra được Hoàng Hà khôi thủ, chớ nói chi Tả Quang Thù cũng nhiều lần kể với nàng rằng Khương Vọng thế nào thế nào….

Vừa nghĩ một cái nàng đã biết lần này Khương Vọng được Tả Quang Thù mời đến giúp quyền Sơn Hải Cảnh. Nàng từng tận mắt nhìn thấy Khương Vọng chiến đấu, đương nhiên rất vui.

Nhưng lúc này điều nàng quan tâm nhất vẫn là Tiểu Quang Thù đã nói về mình thế nào sau lưng mình…

Thường xuyên nhắc đến nàng đương nhiên là tốt, nhưng cụ thể nói thế nào, vẫn còn phải hỏi cho kỹ.

Bình Luận (0)
Comment