Từ khi đến Tề, Khương Vọng đã dùng Tứ Linh Luyện Thể để rèn luyện thân thể, sau đó dùng Thạch Môn Thảo mà Lý lão thái quân tặng, trước khi đến Quan Hà Đàu hưởng thụ thiên dục ở cung Ông Tuyền, có Ngũ Phủ Đồng Diệu độc hữu của tu sĩ Thiên Phủ luyện thể, dưới tình huống tinh lực cực kỳ dồi dào, hoàn thành Tinh Quang Thối Thể Ngoại Lâu cảnh…
Trong lúc vô tình, thân xác của hắn đã tương đối mạnh mẽ. Mặc dù có thể vẫn chưa bằng Trọng Huyền Tuân, nhưng không hề thua kém bất kỳ tu sĩ bình thường nào.
Với trình độ thân thể như vậy, hơn nữa còn quen thuộc với Trọng Huyền lực, hắn thích ứng rất nhanh đối với hoàn cảnh Trọng Huyền.
Tả Quang Thù vô cùng cao hứng.
Dựa theo dự tính ban đầu của y, Khương Vọng chắc hẳn phải cần trên dưới mười ngày, mới có thể hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh Trọng Huyền lực gấp trăm lần. Vị thiên kiêu lúc trước mời đến trợ quyền kia, phải mất mười lăm ngày.
Cho nên y vừa gặp Khương Vọng liền đi đến Lạc Sơn, ngay cả một bàn tiệc để đón gió tẩy trần cũng không có, vô cùng vội vã.
Không ngờ Khương Vọng chỉ dùng ba ngày liền có thể hoàn thành việc tu luyện thích ứng, chuyện này tiết kiệm không ít thời gian cho việc tu luyện của bọn họ sau này…
Đúng vậy, ngoại trừ tu luyện trong hoàn cảnh Trọng Huyền cực đoan ra, sau đó còn có rất nhiều loại tu luyện.
Tả thị mô phỏng hoàn cảnh Sơn Hải Cảnh, không tiếc tài nguyên xây dựng nên Sơn Hải Luyện Ngục, không chỉ có mỗi mấy gian phòng hoàn cảnh Trọng Huyền cực đoan.
Thật ra mà nói, chỉ mỗi hoàn cảnh Trọng Huyền lực nghiền ép, thì không thể gọi là “Luyện Ngục” được…
Khương Vọng phấn khởi chấm dứt tu luyện ở hoàn cảnh Trọng Huyền, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, đã bị Tả Quang Thù lôi kéo, mở ra một tinh môn khác…
Vừa vào cửa da liền nứt nẻ, trên người bắt đầu tứa máu, đích thị là Huyết Kim Luyện Ngục…
Cây to quấn cành, xung quanh đều là Địch Mộc Luyện Ngục…
Có sức ép vạn quân, khiến cho người ta hít thở không thông Thủy Chi Luyện Ngục…
Ngoài ra còn có Hỏa Chi Luyện Ngục, Thổ Chi Luyện Ngục, Phong Chi Luyện Ngục, Lôi Chi Luyện Ngục…
Đủ loại hoàn cảnh cực kỳ khốc liệt, đều từng cái được trình diễn bên trong sơn cốc này.
Khương Vọng có thể nói là lên núi đao, xuống vạc dầu, mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết ước chừng cũng không gì hơn thế này. Còn chưa bắt đầu vào Sơn Hải Cảnh, hắn cũng đã theo Tả Quang Thù nếm không ít đau khổ.
Với sự kiên cường của hắn, cũng mỗi ngày nhíu mày nhăn mặt.
Chỉ trong thời gian ngắn ngửi nửa tháng, Khương Vọng có lẽ đã quên mất mục đích khi đến Sở quốc. Nào có phải là đến hỗ trợ chứ? Rõ ràng là đến để chịu phát!
Hoàn toàn là dựa vào một luồng sức lực không thể mất thể diện trước mặt tiểu đệ chống đỡ, mới khiến cho hắn giữ vững thể diện căn bản.
Nhưng ngược lại, Tả Quang Thù mỗi ngày cùng hắn tiến vào các loại hoàn cảnh cực đoan, lại mỗi ngày thần thái sáng láng.
Vì vậy cho nên Khương Vọng vẫn luôn có chút hoài nghi, bên trong Sơn Hải Cảnh có thật sự gian khổ như vậy hay không? Tả Quang Thù có phải cố ý hành hạ hắn hay không? Đây có phải là hành vi trả thù hay không?
Nhưng bất luận bên trong Sơn Hải Luyện Ngục có gian nan thế nào, mỗi một lần tu luyện Tả Quang Thù đều không hề vắng mặt, hắn là huynh trưởng, cũng thật sự không có lý do trốn tránh.
Lại nói tiếp, con cháu của một thế gia đại tộc đỉnh cấp, tài nguyên tu hành cùng các loại hưởng thụ, đều là đệ nhất thiên hạ. Nhưng bọn họ vì trui rèn chính mình, mà cũng sẽ chịu không ít đau khổ.
Mà điều quan trọng nhất chính là, bọn họ có thể chịu khổ một cách an toàn, an toàn trui rèn bản thân.
Lấy Tả Quang Thù làm thí dụ.
Tạo ra một ngọn Sơn Hải Luyện Ngục cần tốn bao nhiêu tài nguyên, là chuyện mà Khương Vọng không thể tưởng tượng nổi.
Dựa vào ngọn Sơn Hải Luyện Ngục này, Tả Quang Thù ỏ trong nhà mình, trong tình huống hoàn toàn an toàn, có thể thích ứng trước với các loại hoàn cảnh khó khăn…
Những… người xuất thân thấp kia, tất nhiên chỉ có thể đợi đến khi vào mới có thể thích ứng.
Mà toàn bộ những hoàn cảnh có thể nói là khó khăn đối với tu sĩ siêu phàm, đều hoàn toàn là những hoàn cảnh có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trên đời, phần lớn hoàn cảnh khó khăn khốc liệt, người trước chỉ cần tốn tài nguyên để thích ứng, người sau chỉ có thể dùng đến tính mạng.
Đây chính là điểm khác biệt.
Cho nên vì sao nói… trong những thế gia đại tộc thường có thể xuất hiện thiên tài, là bởi vì thiên tài của bọn họ, nhất định có thể trở thành thiên tài trưởng thành. Mà những… thiên tài xuất thân kém hơn, chưa chắc có thể đợi đến lúc tỏa sáng.
Đương nhiên, loại thiên tài đạt đến cấp bậc như Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân, cũng không phải chỉ cần gia thế tốt thì liền có thể nuôi dưỡng ra được..
Thiên phú, nỗ lực, tài năng, cơ duyên, thiếu thứ nào cũng không được.
Ở trong Sơn Hải Luyện Ngục thích ứng khoảng chừng tám ngày, rốt cuộc cũng đã đến lúc nghênh đón giây phút xuất quan.
Nếu không phải còn lo lắng đến tôn nghiêm trước mặt tiểu đệ, Khương Vọng hầu như đã sớm lệ nóng doanh tròng.
Hắn không phải là một người không thể chịu khổ. Một đường đến đây, có khốn cảnh nào mà chưa từng trải qua? Nhưng mà chịu không nổi ngày ngày biến đổi muôn vàn khổ cực như thế này…
Cho nên sự kính sợ đối với Hoàng Duy Chân giảm đi nhiều, thậm chí còn hoài nghi Hoàng Duy Chân liệu có phải có đam mê biến thái gì hay không, mà lại muốn tạo ra một nơi cố ý hành hạ người ta như Sơn Hải Cảnh.
Tiện tay quơ một cái, rút hết nước đọng trên người chính mình và Khương Vọng đi. Đi ra từ Thủy Chi Luyện Ngục, tâm trạng của Tả Quang Thù so với những Luyện Ngục khác rõ ràng tốt hơn.
Bởi vì đây chính là Luyện Ngục y có thể chân chính chiếm được ưu thế so với Khương Vọng.
Mắt sáng rực, tươi cười khả ái: “Thế nào? Hiệu quả tu luyện tốt chứ?”
Cuối cùng ngay cả áo quần đầu tóc cũng không thể bảo vệ, bị nước làm ướt nhẹp, đủ thấy sự khó khăn bên trong Luyện Ngục.
Khương Vọng không nóng không lạnh nói: “Cũng được.”
Tả Quang Thù vừa đi dọc hành lang ra ngoài, vừa thuận miệng nói: “Chúng ta có thể đến Dĩnh thành rồi, đầu tiên là nghỉ ngơi điều dưỡng, điều chỉnh trạng thái. Thứ hai, ông nội của ta từ lâu đã muốn gặp ngươi rồi.”
Khương Vọng là một người huynh trưởng trầm mặc, lời í ý nhiều…
“Được.”
Ra khỏi Sơn Hải Luyện Ngục, bỏ lại cánh cửa đá khổng lồ kia lại sau lưng.
Khương Vọng có một loại cảm giác được giải thoát rất mãnh liệt.
Thật muốn trực tiếp màn trời chiếu đất, nằm trên đất ngủ một giấc thật say.
Nhưng dù sao hắn vẫn muốn duy trì tôn nghiêm huynh trưởng, cho nên không chỉ không hề thả lỏng, mà ngược lại trên mặt còn lộ vẻ luyến tiếc, thậm chí còn liên tục nhìn lại, lưu luyến không rời.
“Đi thôi đi thôi.” Tả Quang Thù lôi kéo hắn: “Lần sau có thời gian chúng ta lại đến.”
“Không có gì, không có gì, không có thời gian cũng không sao, vi huynh thật sự cũng không cưỡng cầu…”
Trên tòa nhà hình tháp bằng đá, “Ba thúc” mặt không biểu cảm nhìn hai người đi xa.
Thiếu niên tuấn tú mặc hoa bào màu thủy lam, so với nam tử phong tư tiêu sái mặc thanh sam đi bên cạnh, thấp hơn chừng nửa cái đầu.
Người trước lôi kéo ống tay áo người sau đi ra ngoài, một đường nói cười, không ngừng đấu khẩu.
Nam tử trung niên trên mặt có một vết sẹo lớn, nhìn theo rất lâu rất lâu.
…