Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2230 - Chương 2231: Mặt Mày Phơi Phới Như Gió Xuân (1)

Chương 2231: Mặt mày phơi phới như gió xuân (1)

Dù là Hàn Ly hay những người khác, mặc kệ bọn họ phẫn nộ hay lo lắng, sau khi Hạng Bắc tỏ thái độ thì đều chấp nhận quyết định của hắn. Từ đó ước chừng cũng có thể nhìn thấy năng lực lãnh đạo của Hạng Bắc.

Ý chí của hắn ta có thể quán triệt luôn cả người đi theo mình, dựa theo cách nói mà một lần Trọng Huyền Trử Lương đã thuận miệng nói với Trọng Huyền Thắng thì đây là cơ sở của tướng tài.

Cường đạo binh giả như Hạng Bắc thì không thể lấy sức chiến đấu của một mình hắn ta để luận định tương lai, giống như Lý Long Xuyên vậy.

Trong quyết đấu, hắn ta nhiều lần bị Khương Vọng đánh bại, không có nghĩa tương lai hắn ta không bằng Khương Vọng.

Với tu sĩ binh đạo, có đại quân bao vây, vượt cấp giết người cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Khi Hạng Bắc xin lỗi, Tả Quang Thù không nói gì.

Hạng Bắc đi rồi, Tả Quang Thù vẫn không nói gì.

Khi huynh trưởng Tả Quang Liệt vẫn còn, chưa từng có ai khiêu chiến y, với y, thế giới này gió êm sóng lặng, người người hòa thuận.

Từ khi Tả Quang Liệt chiến tử, y đã luôn phải từ từ làm quen với những chuyện này – thăm dò, khiêu chiến đến từ khắp nơi, hôm nay Hạng Bắc vô lễ cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.

Gia gia thân là Hoài Quốc Công sẽ không dùng uy quyền áp chế chuyện của đám vãn bối này cho hắn ta. Mà hắn ta cũng hiểu rất rõ, hiện giờ y phải gánh một phần gì đó cho Tả gia… giống như huynh trưởng của mình lúc trước.

Từ khi phụ thân chiến tử sa trường, huynh trưởng Tả Quang Liệt lại một lần nữa đốt lên ngọn lửa rực rỡ của Tả gia, hoành không xuất thế, như mặt trời nắng gắt treo cao.

Mặt trời xua tan bóng đêm, hắn ta nhất định phải thiêu đốt lên ánh sáng thuộc về mình.

Vì thế, y đã cố gắng rất nhiều.

Những thứ y đang phải đối diện đây, sớm muộn gì cũng sẽ phải giải quyết.

Nhưng có đôi khi..

Có đôi khi y thật sự lặng lẽ suy nghĩ… nếu huynh trưởng vẫn còn, sẽ thế nào?

Y không dám nhìn Khương Vọng.

“Xem ra vụ làm ăn này không được rồi.” Đúng lúc này, một giọng nữ dễ nghe vang lên.

Tiếng nói vừa dứt, Khuất Thuấn Hoa đi ra.

Hôm nay nàng mặc hoa phục nhàn nhạt, vừa trang nhã vừa tươi đẹp, rất khác với hình tượng gặp được trong xe hôm qua.

Mặc dù Khương Vọng và Hạng Bắc chỉ giao thủ trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ oanh động, đương nhiên nàng sẽ phát hiện.

Trên thực tế, nghe nói bên Hàn Ly mời Hạng Bắc thì nàng đã chuẩn bị tự mình ra đón Tả Quang Thù và Khương Vọng.

Chỉ là, nàng thật không ngờ, trùng hợp đụng phải lại gây nên xung đột thật, sau đó lại kết thúc nhanh như thế…

Chỉ có vài bước chân, chân trước còn nghe nói đánh nhau, chân sau đã thấy Hạng Bắc xin lỗi Tả Quang Thù.

Vị Khương đại ca này, đúng là…

Võ đức dồi dào.

Khương mỗ dư thừa võ đức thấy chính chủ tới thì xin lỗi: “Làm trễ nải việc làm ăn của quý điếm, thực ngại quá.”

“Không sao.” Khuất Thuấn Hoa cười cười nói: “Hoàng Lương đài chúng ta đều là thanh toán trước rồi mới bày đồ ra bàn. Bọn họ không ăn, ta cũng không lỗ.”

Khương Vọng cảm thấy vị em dâu này thật thú vị, khẽ vẫy tay một cái, thu trường kiếm vào trong tay.

Để lại một lỗ thủng dưới mặt đất.

Khuất Thuấn Hoa liếc một cái.

Khương Vọng hơi lúng túng, nói: “Cái này, ta đền.”

“Đều là người một nhà, Khương đại ca nói gì vậy?” Khuất Thuấn Hoa thoải mái cười, nói với Tả Quang Thù: “Còn không mời Khương đại ca tới sao?”

Tả Quang Thù im như hến suốt nửa ngày sực tỉnh khỏi mộng: “À, ừ!”

Y giật giật ống tay áo Khương Vọng, bước vào trong Hoàng Lương đài.

Cửa lớn bằng gỗ cổ hương cổ sắc không đề chữ gì, qua cửa chính có một tảng đá lớn.

Trên đá có viết hai chữ “Hoàng Lương”

Chữ như bướm múa, cảm giác như nhẹ nhàng nhập mộng.

Linh động tiêu sái một cách khó tả.

Đằng sau tảng đá dài mỏng là một cái hồ nước nho nhỏ.

Không phải mùa sen nở mà sen trong hồ lại nở rộ.

Một đôi vịt nước đang chèo sóng, mấy con cá nuốt sóng lăn tăn.

Hai bên là hành lang lịch sự tao nhã lượn vòng quanh ao rồi kéo dài vào trong.

Tả Quang Thù vừa vào cửa liền rẽ trái, Khương Vọng đi sau lưng lẳng lặng ngắm cảnh.

Khuất Thuấn Hoa lắc đầu, tiến lên bắt lấy tay Quang Thù, nói: “Là bên này!”

Lôi kéo y đi sang bên phải.

Mặt mũi Tả Quang Thù lập tức đỏ lựng lên, hơi ngừng lại một chút nhưng vẫn không tránh ra.

“Không phải ta đã nói rồi sao, sau này ngươi đến Hoàng Lương đài thì cứ đến viện tử này dùng bữa, nơi này đặc biệt giữ cho ngươi, chỉ để cho ngươi ở. Sao còn đi loạn?”

“Quên, quên mất.”

“Ngươi nhớ được cái gì chứ?”

Khuất Thuấn Hoa oán trách một câu, chợt nhớ ra Khương Vọng, lập tức buông lỏng tay quay đầu lại cười tươi như hoa: “Khương đại ca, đi theo chúng ta.”

“A, được.” Khương Vọng đáp lời.

Tả Quang Thù cố ý dừng lại một chút chờ Khương Vọng đi tới, cùng hắn sóng vai tiếp tục tiến lên.

Ba người cùng đi song song dọc hành lang, mặc dù Tả Quang Thù không nói gì, mặc dù Khuất Thuấn Hoa rất chiếu cố vị “Khương đại ca” này, thi thoảng lại gợi chuyện.

Nhưng Khương Tước gia vẫn vô cùng mãnh liệt cảm giác mình là người thừa.

Hai vị kia, mặc dù không có lời tư mật nào, nhưng ánh mắt cứ quấn lấy nhau, mỗi lần chạm phải là lại nở nụ cười hiểu ý…

Ăn ý vô hạn chảy xuôi.

Rõ ràng Khương Vọng đang đi cùng bọn họ nhưng lại giống như bị cô lập trong một thế giới khác.

Nhất định la ảo giác.

Sao lại sinh ra ảo giác này?

Vừa rồi mình con uy phong lẫm liệt nghiền ép thiêu kiêu Sở quốc Hạng Bắc ra mặt cho tiểu đệ này, đường đường là Đại Tề Thanh Dương Tử, làm sao mình có thể dư thừa được?

Hôm nay ta là khách chính đó!

“Khụ!” Khương Vọng nhìn quanh, tìm được đề tài, nói: “Hoàng Lương đài của các ngươi lớn thế này, sao mỗi ngày chỉ mở có ba bàn?”

Tả Quang Thù đi ở giữa, Khương Vọng đi bên trái sát hồ nước, Khuất Thuấn Hoa đi bên phải.

Đầu tiên ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt Tả Quang Thù như chuồn chuồn lướt nước, rồi mới giải thích với Khương đại ca: “Hoàng Lương nhất mộng của chúng ta chỉ có một vị đầu bếp chính, còn lại đều là trợ thủ. Mỗi ngày mở ba bàn đã bận lắm rồi đó.”

“Còn nữa, heo chó dê bò, gà vịt nga cá, rau xanh trái cây… tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là tự chuẩn bị, tự trồng tự nuôi, cả cái Hoàng Lương đài này đều dùng trận pháp để khống chế. Cho nên, đừng thấy nơi này lớn mà lầm, thực ra chỉ có chừng ấy vị trí là có thể ngồi xuống ăn cơm thôi.”

Thật sự là được mở mang kiến thức.

Bình Luận (0)
Comment