Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2231 - Chương 2232: Mặt Mày Phơi Phới Như Gió Xuân (2)

Chương 2232: Mặt mày phơi phới như gió xuân (2)

Lần đầu tiên hắn nghe nói trong tửu lâu còn phải chừa lại không gian để sản xuất nguyên liệu nấu ăn đó.

Nơi này là Sở Đô đấy!

Đất ở đây không cần tiền à?

Khương Vọng rất muốn hỏi một chút xem ăn ở đây một bữa tốn bao nhiêu nguyên thạch, nhưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn nhịn được.

Vạn nhất Khuất Thuấn Hoa đáp cụ thể rồi, hắn thân là đại ca, nên thanh toán hay không thanh toán thì hơn?

Ăn tiệc người ta mời, không cần quan tâm đến giá tiền. Tục!

Khuất thị không thua Tả thị tí nào, cũng là danh môn đứng đầu Đại Sở, sao có thể bị tục khí làm bẩn chứ?

Ba người qua lại hành lang, đi qua cầu đá, vòng qua một vườn rau, vừa cười vừa nói đi vào một viện lạc yên tĩnh.

Ngoài cửa sân có Sở Dục Chi đứng chờ sẵn từ lâu.

Đây là một thanh niên có khí chất dũng mãnh, mặc một thân võ phục ở Sở quốc coi như chất phác, lưng đeo yêu đao, toàn thân từ trên xuống dưới không có lấy một món ngọc sức nào.

“Khương huynh!” Thấy Khương Vọng nhìn, Sở Dục Chi bèn chủ động chào hỏi: “Một lần được nhìn phong thái của huynh trên Quan Hà đài thật sự khiến ta khó mà quên được. Nghe Khuất cô nương nói hôm nay nàng và Tả Quang Thù muốn mở tiệc chiêu đãi ngươi, ta liền mặt dày đến làm phiền, mong ngươi chớ trách.”

“Các hạ phong thái lỗi lạc, chắc hẳn là Sở Dục Chi?” Khương Vọng nhiệt tình đáp lễ: “Hôm nay gặp nhau là may mắn của Khương mỗ, ta cũng cửu ngưỡng đại danh!”

“Trước mặt Hoàng Hà khôi thủ, ai dám xưng tên?” Sở Dục Chi tránh sang một bên không nhận lễ.

Hai người đứng đây khách khí, ngươi thổi ta nâng, tâng bốc lẫn nhau lên kiệu hoa, cuối cùng vẫn có một chút tiết tấu hàn huyên của người bình thường.

Duy chỉ có Tả Quang Thù lẳng lặng để ý Khương Vọng, chỉ sợ nhỡ lúc nào đấy hắn tìm lý do vung nắm đấm thử thân thủ của Sở Dục Chi.

“Đi vào nói chuyện đi.” Khuất Thuấn Hoa nói: “Muốn nói chuyện ngoài cửa đến khi nào chứ?”

Thế là mọi người đều cười, cùng đi vào trong sân.

Trong viện có cây, trên ngọn cây treo lồng chim bích điểu.

Con chim kia lông xanh đầu đỏ, vừa thấy người thì khẽ kêu lên ba tiếng uyển chuyển dễ nghe như đang đón khách.

Đi qua một con đường đá trong viện thì đến một tòa lầu nhỏ hai tầng.

Cấu tạo đơn giản, nhìn đâu cũng thấy được dụng tâm chi tiết.

Sắc điệu sương nhạt, lại không lạnh lùng.

“Lầu này tên gì?” Khương Vọng hỏi.

Khuất Thuấn Hoa nhẹ nhàng nói: “Kiến ngã.” (2)

Ánh mắt Tả Quang Thù mềm hẳn đi, không nói nửa lời.

Khương Vọng sửng sốt một chút, mới nhận ra được cái tên này, nhịn không được mà nhìn thật kỹ.

Trước cửa có một cái liên, trên đó có một tấm bảng gỗ, chữ viết thanh thoát rõ ràng, cảm giác dễ chịu.

Trái viết: Trải tuyết làm giấy, vạn dặm non sông đều thành tranh.

Phải nói: Mặt mày phơi phới như gió xuân, cả đời sinh tình vì hoa này.

Hoành phi: Thấy chữ như ta.

Khương Vọng bị tình cảm nhiệt liệt hoành tráng trên tấm liên này đánh trúng.

Đây là viện tử của riêng Tả Quang Thù trong Hoàng Lương đài, đây là một tòa lầu nhỏ được dựng lên cho Tả Quang Thù…

Thấy lầu của ta.

Muốn tới gặp ta.

Lầu này là ta.

Liên này là ta.

Chữ chữ là tâm ta.

Sự lãng mạn của nữ nhi đất Sở đều ở trong liên này, trong lầu này.

Quang Thù ơi, cửa hôn sự này, đại ca đồng ý thay ngươi.

Hạ sính, đặt lễ, bái đường, sinh bé con, ngay lập tức!

Khương Vọng nhìn sang Tả Quang Thù như một lão phụ thân thâm tình.

Tả Quang Thù cực kỳ mất tự nhiên.

Y nghĩ nghĩ một lát, rất nể mặt mũi đại ca mà truyền âm rằng: “Có chữ nào không biết không?”

Khương Vọng nghiến răng trèo trẹo, cất bước đi vào trong.

Hắn rất muốn lấy Sử Đao Tạc Hải trong hộp trữ vật ra, từng bản từng bản đập vào mặt Tả Quang Thù, để cho tên tiểu tử này xem xem học vấn của Khương đại ca thế nào.

Nhưng dù sao thì em dâu cũng đang ở đây, thân là đại diện nhà trai, hắn phải có phong độ, phải có phong cách, phải chống đỡ tràng diện.

Thế là một đoàn người vào trong lầu.

“Kiến Ngã lâu” này bố cục rất tinh xảo.

Đại sảnh lầu một trống không rộng rãi, không có trang trí gì, chỉ có tranh tường bốn phía.

Vẽ xuân hạ thu đông, sơn hà cẩm tú.

Không bàn mà hợp với một trong hai câu liễn ngoài cửa “Vạn dặm non sông đều là tranh”

Khương Vọng nhìn trái nhìn phải, có thể thấy tình cảm nhiệt liệt trong bút pháp khoa trương lãng mạn kia.

Chính giữa đại sảnh có một cái thang đu bằng gỗ, cực kỳ ưu mỹ nối lên tầng hai.

Một đoàn người nện từng bước di lên, vào nơi dùng cơm thực sự của Kiến Ngã lâu.

Màn che bốn phía đều được buộc lên, tầm mặt cực kỳ rộng rãi.

Đứng ở đây có thể nhìn hết phong cảnh Hoàng Lương đài.

Có lá sen dập dờn theo sóng, có rừng cây ăn quả, có gà vịt thành đàn…

Gió mát thổi tới, vô câu vô thúc.

“Thật là nơi tốt!” Khương Vọng khen.

Chính giữa bày một cái bàn tròn bằng gỗ lãnh hương mộc và năm cái ghế dựa có vân.

Mấy người chia thứ tự mà ngồi xuống.

Tả Quang thù ngồi bên cạnh Khuất Thuấn Hoa, Khương Vọng ngồi bên trái Tả Quang Thù.

“Đây là nơi tốt nhất trong Hoàng Lương đài đó, Quang Thù không hay ra ngoài, ta hay nhớ nhưng cũng không hay gặp được, hôm nay là nhờ ánh sáng của Khương huynh!” Sở Dục Chi ngồi bên tay phải Khương Vọng, cởi mở cười mở lời.

Tổng cộng có năm cái ghế dựa, chỉ còn trống một cái ở giữa Khuất Thuấn Hoa và Sở Dục Chi, đương nhiên là dành cho vị đệ nhất mỹ nhân Đại Sở kia.

Nơi này tứ phía khoáng đạt, bàn lại hình tròn, có vẻ như chẳng chia chủ thứ gì.

Sở Dục Chi chủ động đáp lời, Khương Vọng cũng không kiêu căng.

Một đoàn người ngồi xuống, bầu không khí khá là vui vẻ hòa thuận.

“Có thể được Khương đại ca khen một tiếng, Hoàng Lương đài của chúng ta coi như cũng có danh có tiếng ở Tề quốc rồi!” Khuất Thuấn Hoa cười nói, rồi dặn tiểu nhị đứng một bên: “Dặn nhà bếp có thể lên thức ăn rồi.”

Khương Vọng nhìn nhìn vị trí còn trống kia, không khỏi hỏi: “Không phải còn một người nữa sao?”

“Dạ cô nương đó.” Khuất Thuấn Hoa cười nói: “Ta đã nói cho nàng ta biết thời gian, nhưng nàng ta vẫn thích đến trễ, hôm nay chắc cũng phải trễ một chút.”

Khương Vọng căn theo lễ phép căn bản, khách khí nói: “Vậy không ngại chờ một chút.”

Khuất Thuấn Hoa khoát khoát tay, ra hiệu cho người phục vụ đi xuống, nói với Khương Vọng: “Khương đại ca, hôm nay ngươi là chủ khách, nào có chuyện để ngươi đợi người? Nàng ta tới muộn là chuyện của nàng ta, đến muộn thì cho ăn canh thừa thịt nguội.”

Bình Luận (0)
Comment