Chương 2771: Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cận Lăng, Tiết Xương, Ly Phục, Xúc Nhượng, bao gồm cả Xích Huyết Quỷ Bức, cũng gần như đồng thời lao về phía Khương Vọng!
Khương Vọng không chút sợ hãi, rút kiếm xông tới.
Sau khi Thần Lâm, sự sắc bén của hắn dường như đã không thể chứa đựng bởi không gian được nữa.
Lúc này kiếm quang vừa động, trong thiên địa như có tiếng rồng ngâm!
Keng! Keng! Keng!
Một thanh Nguyệt Luân Đao trắng như tuyết chém vào nắm đấm của Thượng Ngạn Hổ, đẩy lùi Xích Huyết Quỷ Bức, rồi giao chiến với kích phong của Tiết Xương!
Trọng Huyền Tuân nhẹ nhàng hạ xuống, đồng thời dùng kiếm nghênh đón Cận Tân Lăng, Ly Phục và Xúc Nhượng, ngay sau khi hạ xuống liền đứng lưng đối lưng với Khương Vọng.
“Mặc dù trạng thái của ta không được tốt lắm - ” Y giơ tay trái cầm thanh đao lên dùng mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng, đồng thời cũng xua đi dáng vẻ lạnh lùng đó của y đi: “Cũng không đến nỗi ngươi chỉ để lại một con dơi cho ta chứ!”
Có một sợi tóc trên trán của Khương Vọng, theo cơn gió mạnh nhẹ nhàng rơi xuống.
Trong thế gian màu xích kim, để lại một luồng quỹ tích màu đen, không phải tất cả các câu đều có một kết thúc cố định.
Mà hắn muốn viết lại câu trả lời của chính mình thêm một lần nữa, cho dù là sống hay chết, là thắng hay thua.
Hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc.
Hắn cầm thanh kiếm, không nói một lời.
Tâm này nhân này, cần gì phải nói ra?
Một người thanh y, một người bạch y.
Một cầm trường kiếm, một nắm luân đao.
Tựa lưng vào nhau.
Hai vị Thần Lâm... chiến đấu với sáu Thần Lâm.
Đạo Lịch mùng sáu tháng một năm 3921.
Khi Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đổi hướng ở Tang phủ và chọn giải cứu Trọng Huyền Tuân, thì cuộc chiến Cảnh Mục cũng đã đi đến hồi kết.
Nam Thiên Soái Ứng Giang Hồng dẫn quân khôi phục lãnh thổ của Thịnh quốc, đuổi giết quân bại trận. Làm cho hài cốt của các chiến binh của Mục quốc chất đống lên nhau, khiến cho chiến mã của Mục quốc, tẫn lạc cảnh ấn.
Tiến sâu vào bên trong thảo nguyên ba trăm dặm, lập bia ghi công!
Khi cái chết của Bắc Cung Nam Đồ trong trận chiến gây chấn động thiên hạ, Yến Bình đã suy đoán về diễn biến của cuộc chiến Cảnh Mục, ông ta nói rằng cuộc chiến này ít nhất sẽ kết thúc sau hai hoặc ba ngày, hoặc nhiều nhất là năm hoặc bảy ngày. .
Nhưng Cảnh quốc thực sự đã kết thúc cuộc chiến tráng lệ này chỉ trong hai ngày, điều này vẫn còn gây kinh ngạc lòng người!
Cái chết của Bắc Cung Nam Đồ đã trở thành một bước ngoặt trong cuộc chiến này. Địa vị của vị Thần Miện Bố Đạo đại tế ti này, trong lòng của rất nhiều người dân Mục quốc, là một tồn tại gần như một vị thần. Cùng với cái chết của ông ta, chiến trường đang được duy trì trong thế giằng co, đã bị phá vỡ thế thăng bằng ngay lập tức, sĩ khí của Mục quân tụt xuống đáy vực, nhất hội thiên lí*.
*thành ngữ hàm nghĩa thất bại, vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Từ đạo lịch ngày 19 tháng 10 năm 3920, hai nước Cảnh Mục toàn diện khai chiến, đến đạo lịch ngày 6 tháng 1 năm 3921, Ứng Giang Hồng đã lập bia trên thảo nguyên.
Sau tổng cộng hai tháng mười bảy ngày, cuộc chiến khốc liệt giữa hai quốc gia bá chủ đã kết thúc.
Tất nhiên, không nên hoàn toàn xem nhẹ trận chiến kéo dài cả năm giữa Mục quốc và Thịnh quốc. Lý Nguyên Xá – người đã bị thương nặng trong trận chiến Cảnh Mục lần này, cũng nên được mọi người nhớ tới.
Nhưng suy cho cùng, đứng vững trong trận chiến này chính là sự uy nghiêm không thể lay chuyển của Cảnh quốc. Đó là một tuyên bố khác của đế quốc cổ xưa với toàn bộ hiện thế — Cảnh quốc hùng mạnh vẫn đang thống trị thiên hạ ngày nay, là cái được coi là đế quốc trung ương tối cao và cao quý.
Ứng Giang Hồng đã hoàn thành phần kết một cách suôn sẻ, triều đình Cảnh quốc cũng không có chút do dự nào, trong ngày đó đã gửi một bức quốc thư tới Lâm Tri, trong thư viết –
“Đông quốc thiên tử thân khể*:
*ngoài người nhận thư, không ai được mở thư, và người nhận thư cũng không được công bố nội dung thư ra ngoài.
Cảnh quốc và Hạ quốc là đồng minh! Trẫm và Hạ hoàng là huynh đệ chi nghĩa! Tiểu đệ tuy ngu ngốc ương ngạnh, muốn chuốc lấy ngoại họa, nhất định phải cứu, Đông quốc có nhật xuất chi đức, sao Đông thiên tử không dẹp yên khoảng cách trước đây, ngừng cuộc đấu tranh lại và xây dựng lại sự hữu hảo tổ tông đã từng có?
Cảnh có trách nhiệm phải làm ổn định hiện thế, trẫm cũng thường ôm ý niệm hòa hảo.
Người trong thiên hạ vốn là người một nhà, không nên tích thù cũ mà thêm hận mới.
Nhất ý độc hành giáp mã, hận ý chồng chất đến khi nào mới dứt? Trí giả này sẽ không cho phép.
Một ý nghĩ hận thù dẫn đến chiến tranh, khiến ngàn nhà tang tóc, vạn gia đình khóc lóc! Không phải là việc mà nhân giả nên làm.
Lời nói của trẫm vô cùng thành thật, tấm lòng của trẫm cũng vô cùng khẩn thiết. Ý nguyện duy nhất là mong Đông quốc thiên tử hiểu được điều này..
Bây giờ Đông quốc rút binh, Trung vực chi quốc sẽ không truy cứu truyện cũ nữa.
Nếu Tề quân không chịu rút lui, thì tuy trẫm thực sự không đành lòng, cũng không thể không tới vùng đất của huynh đệ mình, dùng binh đao để đẩy lùi tặc dã bên ngoài!”
Lời cảnh cáo này không chỉ là một lời cảnh báo, hay nói cách khác, nó không chỉ dừng lại ở mức độ cảnh báo. Ứng Giang Hồng vẫn chưa rút quân trở về, Chân Quân Vu Khuyết còn đích thân lãnh đạo Đấu Ách quân – đệ nhất Bát Giáp, làm quân tiên phong, một đường xuôi xuống phía Nam.
Những phỏng đoán của mọi người về khốn cảnh của Cảnh quốc, lựa chọn khó khăn của Cảnh quốc, việc Cảnh quốc ném chuột sợ vỡ bình, việc Cảnh quốc chưa chắc đã dám bắt đầu một trận chiến giữa các bá chủ quốc ngay sau cuộc chiến Cảnh Mục, đều bị thái độ cứng rắn này phá vỡ.
Quyền bá chủ của trung ương đế quốc ngay lập tức được thể hiện rõ ràng!
Cho dù là Tề quốc đại thắng năm này qua năm khác, uy hiếp tứ phương, đang lúc thịnh thế, binh dũng dân kiêu, thì nhất thời nhân tâm cũng trở lên hoảng hốt.
Lần này, dù sao người giơ đao đứng ở trước mặt, cũng là Cảnh quốc. Rốt cuộc, đó là đế chế đầu tiên luôn thống trị trung vực kể từ khi đạo lịch bắt đầu lại!