Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2772 - Chương 2772 - Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (2)

Chương 2772 - Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (2)
Chương 2772 - Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (2)

Chương 2772: Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hôm nay, dùng uy áp phá đảo Mục quốc để áp đảo Đông Tề, ai nghe thấy cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhất thời tấu chương như mưa rơi xuống mặt bàn của Tề Thiên Tử.

Nhìn thoáng qua, phần lớn đều là xin thiên tử lo liệu đại cục, hạ lệnh cho quân đội ở tiền tuyến rút lui.

Trong số đó, Đại Nho Nhĩ Phụng Minh, người đã từng viết bài hùng văn [Công quá luận], gần như đã đóng đinh thanh danh của Khương Vọng, và khiến hắn bị hàng ngàn người chà đạp, đã viết một bức phương ngôn dâng lên thiên tử, ngôn từ mỹ lệ, nhưng trọng tâm chỉ có một câu – núi xanh còn đó, thì lo gì không có củi đốt, thiên tử nên ưu tiên việc bảo tồn thực lực của Tề quân.

Tào Giai không phải Khương Vọng, nên đương nhiên Nhĩ Phụng Minh không dám mẳng mỏ hắn ta khi không có một chứng cứ xác thực nào cả.

Thậm chí còn không dám nhắc đến tên của hung nhân như Trọng Huyền Trử Lương.

Nhưng những lời như “tiền tuyến đang mưu riêng lập công lớn, làm sao thối lui được!” không phải là ít. Trong triều dã có rất nhiều người ủng hộ.

Nhiều người coi lời nói của Nhĩ Phụng Minh như lời vàng tiếng ngọc, coi ông ta là tri kỷ của văn nhân Tề quốc.

Nói ông ta không sợ cường quyền, không phụ hòa hùa theo thiên tử, dám viết thư cho Tào Giai, chính là hình mẫu của một người có tâm với đất nước.

Mọi người dường như đã quên rằng ông ta đã từng bị hắt phân ở trước cửa nhà bởi những người Tề quốc phẫn nộ, vì ông ta đã bêu xấu thiên kiêu Khương Vọng, và hùa theo lời đề nghị của Cảnh quốc thông ma.

Dù sao thì dân tâm cũng dễ thay đổi.

Triều nghị bổ sung được tổ chức vào ngày 6 tháng giêng không chỉ là sự kiện được cả Tề quốc quan tâm nhất mà còn là sự kiện thu hút sự chú ý của toàn thiên hạ.

Thế nhân ai cũng muốn xem xem, Tề quốc cuối cùng sẽ có thái độ gì, Tề Thiên Tử cuối cùng sẽ có thái độ gì.

Trong một khoảng thời gian ngắn tới, cuộc chiến giữa các bá chủ quốc lần hai có xảy ra hay không!

Triều nghị lần này được mở ra dưới sự chủ trì tướng quốc Tề quốc Giang Nhữ Mặc, bên văn có Ôn Diên Ngọc, Dịch Tinh Thần và vài người khác, bên võ có Tu Viễn, Sóc Phương Bá Bảo Dịch, vv…

Tất cả những nhân vật có quyền lên tiếng đáng kể đều tham gia vào cuộc triều nghị lần này, có thể được mô tả là nhất tề tụ họp.

Điều đáng nói là thái tử Khương Vô Hoa – người đang mặc bộ miện phục của thái tử, hôm nay cũng ở trong Tử Cực Điện.

Hoàng Tam Nữ Khương Vô Ưu, và Hoảng Cử Tử Khương Vô Tà, cũng mặc triều phục cung chủ liệt vị.

Điều vẫn giống như trước là, thiên tử vẫn ngồi ở vị trí long ỷ trên cao kia.

Điều khác biệt so với trước đây là lần này triều nghị vừa mới bắt đầu, hai bên có ý kiến khác nhau đã tranh cãi rất quyết liệt, hoàn toàn bỏ qua màn dạo đầu ôn hòa có lễ nhưng lập dị trước đó, mỗi lời nói đều rất gay gắt.

Dưới áp lực mạnh mẽ do Cảnh quốc mang đến, không ai còn đủ tinh lực mà đeo lên tấm mặt nạ giả tạo không nóng không lạnh kia nữa.

Triều nghị lần này không chỉ liên quan đến quan điểm chính trị của họ, có quan hệ đến tương lại của Tề quốc.

Xung đột với Cảnh quốc không phải là việc có thể xem nhẹ. Khi gây chiến với quốc gia cường đại nhất trong thiên hạ, thì phải tính tới hậu quả khi cuộc chiến thất bại!

Trong Tử Cực Điện, tiếng người vô cùng ầm ĩ, dường như muốn lật đổ cả mái vòm của điện.

Một bên biểu thị rằng nên thừa thắng truy kích, diệt trừ hậu hoạn, tuyệt đối không thể để Cảnh quốc đe dọa thối lui.

Một bên lại biểu thị rằng nên biết thời điểm để dừng lại, trận chiến này đã đánh Hạ quốc một đòn đau đớn, hơn nữa Tề quốc cũng đã chiếm được một lượng lớn tài nguyên, không cần phải chiến đấu với Cảnh quốc nữa, đừng đẩy bản than vào tình cảnh mạo hiểm.

Đương nhiên, những người cãi nhau đều là quan viên bên dưới Chiến Sự Đường và Chính Sự Đường, không ai có quan giai lên tới tam phẩm.

Vài vị quan đứng ở tầng lớp cao nhất trong chốn quan trường của Tề quốc đều im lặng như núi, họ sẽ không dễ dàng bày tỏ quan điểm của mình cho đến khi có quyết định cuối cùng.

Sau khi tranh luận trong một thời gian dài như vậy, vẫn không ai có thể thuyết phục được ai.

Vì ai cũng có cái đúng của mình, thậm chí một vài sự đúng sai, ngay cả thời gian cũng không thể đưa ra được kết quả. Từ rất lâu về trước, lịch sử đã được phân xá, và ai có thể chắc chắn rằng thay đổi lựa chọn vào thời điểm đó sẽ tốt hơn hay tồi tệ hơn? Trên thế gian làm gì có kết quả?

Có người chính là có sự đối lập.

Khi đang tranh luận sôi nổi, Tề Thiên Tử giơ ngón trỏ lên gõ nhẹ vào tay vịn của ngử ỷ.

Cốc cốc.

Thế là cả Tử Cực Điện liền im bặt.

Những gì được phản ánh trong sự im lặng là sự uy nghiêm tối cao của Tề Thiên Tử.

Sau đó, ông ta nói: “Cho bọn họ đọc một lần bức thư mà Cơ Phụng Châu đã viết cho trẫm.”

Hàn Lệnh cúi đầu nhận lệnh, mở quốc thư của Cảnh quốc, ở bên dưới đan bệ, gã đối mặt với các triều thần, lớn tiếng đọc to: “Đông quốc thiên tử thân khể: Kinh quốc và Hạ quốc, là các quốc gia đồng minh…”

Câu nói “cũng không thể không tới vùng đất của huynh đệ mình, dùng binh đao để đẩy lùi tặc dã bên ngoài!”, dư âm vừa hạ xuống.

Tề Thiên Tử đã dùng lòng bàn tay vỗ vào tay vịn của long ỷ.

Bùm!

“Chủ nhục thần tử, các ngươi không nghĩ như vậy sao!?”

Tất cả quần thần nhất thời cúi đầu, không ai dám nói chuyện!

“Các ngươi có biết tiền tuyến đang xảy ra chuyện gì không?”

Tề Thiên Tử ngồi ở trên long ỷ hỏi.

Giọng ông ta đã dịu lại.

Nhưng đôi mắt của ông ta lại rơi xuống từng khoảng trống trên thiên quan bằng phẳng, như núi như biển.

Đó là một áp lực thực sự, một quyền bính nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

“Các ngươi xem được tin thắng trận truyền về, nói là cái gì mà Đại Tề của ta thiên uy, giảng cái gì mà chúng ta đã chiếm được tất cả chỗ tốt. Nhưng các ngươi có biết kết quả này là từ đâu tới không?

Các ngươi phải biết rằng, đằng sau những tin tức thắng trận đó, đều là máu huyết của tướng sĩ Đại Tề ta.”

“Bọn họ là vì cái gì?”

“Ba mươi năm ân oán với Hạ quốc còn ở đó tại, bất kính Đông Quốc. Vạn hùng soái của Đại Tề ta đổ bộ đi Nam Vực, là cầu cái gì?”

“Là lấy được một ít tài nguyên, làm chảy một ít máu tươi, giết chết một vài Hạ nhân hay sao?”

“Cả một tòa điện công khanh chỉ toàn bàn luận viển vông, ba hoa khoác lác, mà có ai bán mạng ở tiền tuyến hay không?!”

“Những người đang bán mạng ở tiền tuyến chưa có ai nói lên một chữ ‘lui’, các ngươi lại dám làm chủ cho bọn họ hay sao?”

“Bọn họ đang dùng huyết nhục của chính mình để xây dựng lên một con đường thông tới thành Quý Ấp, phát bằng tất cả cây cỏ, chém đứt gãy cả đao kiếm rồi, chính là vì để sau này Tề nhân chúng ta, có thể đi lại giữa hai thủ đô một cách bình yên. Từ đó, từ Đông Vực đến Nam Vực, đều không còn trở ngại nguy hiểm. Từ Lâm Tri đến Quý Ấp, đều là một con đường bằng phẳng!”

“Các ngươi cầu danh, cầu công, cầu nghiệp, cầu đại cục — thế cái gì mới là đại cục?”

“Đi từ đây tới Nam Vực, một đường đều là hài cốt! Tướng sĩ của Tề quốc ta đang bán mạng tranh công ở ngoài tiền tuyến, mà trẫm đến việc ổn định hậu phương cũng không làm được, thì làm Thiên Tử để làm gì!?”

Bình Luận (0)
Comment