Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2774 - Chương 2774 - Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (4)

Chương 2774 - Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (4)
Chương 2774 - Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (4)

Chương 2774: Ta Không Dám Nói Ra Tên Của Nó (4)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Liễu Hi Di tiếp tục nói: “Chu Hùng là người ngoại nhu nội cương, ông ta sẽ không bao giờ làm những gì ông ta cho là sai, ai nói gì cũng không được. Đó là lý do tại sao ban đầu tiên đế chọn ông ta cố thủ Trường Lạc.”

“Mà trong số những Hầu gia bị điều đi Đông tuyến, vừa vặn có một vị đế đảng (1) kiên định, mệnh lệnh nào cũng sẽ thi hành.”

(1)Đế đảng: người của hoàng đế, luôn trung thành, kính cẩn nghe theo mọi mệnh lệnh của hoàng đế.

Ông ta quay đầu lại, nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Hề Mạnh Phủ, chậm rãi hỏi: “Ta bây giờ mới ý thức được những điều này, ngươi bắt đầu đoán được nó từ khi nào?”

Cuối cùng Hề Mạnh Phủ nói: “Khi Vũ Vương nói với ta rằng ‘Cảnh quốc đến lúc nào cũng không quan trọng’, thì ta đã biết rồi.”

Liễu Hi Di có chút khó khăn nói: “Vậy là Vũ Vương cũng biết về điều đó lâu rồi... đúng không?”

Hề Mạnh Phủ vẫn nhìn bầu trời, chỉ nói: “Dưới tình hình hiện tại, nếu nội bộ Đại Hạ không thể thống nhất ý chí, thì không có khả năng tồn tại. Vì vậy, khi thiên tử đột nhiên thể hiện ham muốn quyền lực mạnh mẽ như vậy, ta hoàn toàn hiểu được sự đồng ý ngầm của Vũ Vương điện hạ.”

Ông ta mỉm cười: “Mà xem ra cũng không còn cách nào khác nhỉ? Khiến thiên tử cùng đường tuyệt lối, là trách nhiệm của quốc sư.”

Liễu Hi Di thở dài.

Vị tể tướng trung thành với hoàng thất Đại Hạ, nhịn không được mà nói: “Thiên gia từ trước đến nay đều vô tình, đối với kẻ bất tài đặc biệt tàn nhẫn!”

Hạ Tương Đế năm đó vẫn từ bỏ lựa chọn dẫn Họa Thủy nhập thế, thà cường liệt lôi cả hoàng nữ và hoàng tử cùng nhau tử chiến. Tất nhiên điều đó không có nghĩa là ông ta là một vị hoàng đế không có dũng khí.

Mà một sự lựa chọn như vậy thực sự là khiến tiên nộ nhân oán. Người đưa ra quyết định này chính là đại địch của toàn thiên hạ, nhất định sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời!

Nhưng hôm nay...

Để thành Quý Ấp cô thành cố thủ, chiến lược từ bỏ đông tuyến để hỗ trợ bắc tuyến đã được đích thân Hề Mạnh Phủ chế định và tiến hành.

Quá trình này xảy ra chuyện gì, đương nhiên phải là Hề Mạnh Phủ xúi giục!

Hạ Thiên Tử chỉ là tiến thêm một bước cờ trong chiến lược lần này này, kích phát hậu thủ năm đó tiên đế đã lập ra mà không thực hiện...

Người trở thành đại địch của toàn thiên hạ tất nhiên là Hề Mạnh Phủ. Người mang tiếng xấu muôn đời, đương nhiên là Hề Mạnh Phủ. Nếu như may mắn sống sót, người bị Tam Hình Cung chém thành mảnh vụn, đương nhiên là Hề Mạnh Phủ!

Việc Liễu Hi Di buộc tội hoàng đế đương thời là bất tài thực sự không công bằng cho lắm. Ít nhất thì một bước cờ này của ông ta, quá lạnh lùng, tiến hành vô thanh vô tức, thực sự quá tàn nhẫn!

Hề Mạnh Phủ thấp giọng nói: “Nếu Thiên Tử trực tiếp nói với ta, ta cũng sẽ đồng ý thôi. Tất cả bởi vì ta không có sự ưu tư của tiên quân vương, chủ động nghĩ đến một bước này, bởi vì đây thực sự là nước cờ quá tồi tệ. Nếu thực sự có thể đẩy lùi quân địch, thì cũng làm thương tổn đến căn cơ của Đại Hạ. Cho dù Hề Mạnh Phủ ta có đại gian đại ác thế nào đi chăng nữa, thì liệu người dân trong thiên hạ có tin rằng một mình ta có thể giải quyết việc dẫn Họa Thủy vào nhân gian hay không? Nhưng nếu Thiên Tử nghĩ rằng ta có thể đảm đương, vậy thì ta chỉ có thể cố gắng thử một chút.”

Ông ta quá bình tĩnh.

Bình tĩnh như năm đó tấu đấu trên triều đình.

Hạ Tương Đế nói, Mạnh Phủ có tài năng của quốc sư.

Mà ông ta trả lời rằng nếu Thiên Tử cho rằng điều đó là đúng, thì Hề Mạnh Phủ cũng sâu sắc cho rằng điều đó là đúng.

Nếu Thiên tử cho rằng có thể, thì Hề Mạnh Phủ cũng cảm thấy cực kỳ có thể.

Ông ta không nghĩ tới hôm nay mình khẳng khái, vĩ đại đến mức nào, thực ra tất cả những điều này đều rất đơn giản.

Chẳng qua là...

Ngày xưa cũng vậy, ngày nay cũng vậy.

Lúc này, Liễu Hi Di ngồi bên cạnh tiểu tử hậu bối không hiểu lễ nghi này.

Nhưng người được gọi là tiểu tử hậu bối, đã không còn trẻ nữa.

Ông ta lật tay lấy tướng quốc ấn ra, lảo đảo treo lên bên eo Hề Mạnh Phủ.

Bắt gặp ánh mắt có chút kinh ngạc của Hề Mạnh Phủ.

Liễu Hi Di ha ha ha cười to.

“Một mình Hề Mạnh Phủ nhà ngươi, sao có thể gánh nổi cái ô nhục muôn đời này?”

“Khi Họa Thủy chảy ngược vào trong khu hầm mộ Trường Lạc, ta sẽ dẫn dắt với ngươi, để nó đổ ngược xuống bình nguyên Giang Âm, nhấn chìm Cửu Tốt tam quân!”

Ông ta cứ như thế ngồi bệt xuống không chút hình tượng nào, có vẻ như ông ta cũng mệt mỏi rồi, nhắm mắt lại như bỏ cuộc.

Thanh âm ông ta vang lên, như tiếng thì thầm, như một giấc mơ.

“Chúng ta hãy cùng nhau xem xem, quyết định quan trọng duy nhất mà Thiên Tử của chúng ta đưa ra cho đến nay -- nó sẽ mang lại tương lai như thế nào cho Hạ quốc!”

Hiện thế không phụ thuộc vào ý muốn của bất kỳ ai. Mọi người đều có những câu chuyện của riêng mình xảy ra trong từng khoảnh khắc.

Những thay đổi trong hình thế của thiên hạ, thái độ của Thiên Tử bá chủ quốc, ngữ ngôn của một vị lão nhân của Đại Hạ đế quốc trên lâu thành.. .

Hiện tại, nó không liên quan gì đến trận chiến Thần Lâm ở vùng phía đông Tang phủ.

Đây là trận chiến đủ để được ghi vào sử sách. Hai vị Thiên Phủ Thần Lâm vô hối liên thủ chiến đấu, đã là hiếm gặp trong sử sách, chứ đừng nói đến việc đối thủ của bọn họ lại là một đội hình đáng sợ được hợp thành bởi năm vị hầu gia Đại Hạ và một con Thần Lâm dị thú.

Trận chiến vừa mới bắt đầu, đã gia nhập vào cấp độ khốc liệt nhất.

Cho dù bọn họ có vượt trội đến đâu đi nữa, thì Li Phục, Thượng Ngạn Hổ, Cận Lăng, Tiết Xương, Xúc Nhượng, đều là những bậc lão làng trong việc chém giết, sẽ không nhẹ nhàng với đối thủ, và cũng sẽ không cho Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân cơ hội nào.

U lam hỏa tuyến lạnh lẽo đan chéo vào nhau và phong tỏa chiến trường.

Li Phục lật bàn tay, thu hồi phong ấn diễm hoa, trực tiếp tách hai bàn tay ra, ống tay áo tung bay.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Sáu tiếng nổ liên tiếp vang lên.

Thần thông, Ngự Khí!

“Khí” – thứ tồn tại và bao trùm trong mọi ngóc ngách thiên đia, chính là thứ mà ta sử dụng!

Trong Hoàng Hà Hội năm đó, thiên kiêu Na Lương của Mục quốc, cũng sở hữu môn thần thông này.

Chỉ là loại thần thông này nằm trong tay Na Lương, thì hoàn toàn phù hợp với bản năng sát thủ ở cự ly gần của y, có thể giúp y có thể hoàn thành các loại công kích khó tin trên không trung. Nhưng khi nó nằm trong tay Li Phục, thì mới thể hiện chân thực được cảm giác chưởng không.

Loại khí vô hình vô chất này, bây giờ lại ngưng tụ lại, tạo thành một bức “tường” không thể tưởng tượng được!

Bình Luận (0)
Comment