Chương 2807: Phi Hảo Tửu Bất Ẩm (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không gặp, không gặp, ai ta cũng không gặp!”
Nhĩ thức bắt được một thanh âm như vậy.
Giọng nói của một người nam tử trung niên nóng nảy, không kiên nhẫn, mang theo một tia uy nghiêm: “Nào, tiếp tục chơi nhạc, tiếp tục nhảy múa!”
Trong đầu Khương Vọng ý niệm vừa động, đã đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi xuyên qua viện tử, đẩy mở đại môn.
Quả nhiên, nhìn thấy trước đống đình viện cách đó không xa, có một nam tử ăn mặc hoa phục như hoa đào đang đứng.
Đã từng là Đại Hạ Vương, nay là Tề Quốc Thượng Khanh. Là nhân vật đệ nhất phong lưu của Đại Hạ, từng được biết đến với cái tên Đào Hoa Tiên. Sau khi uống rượu, tùy tiện làm một bài thơ, đã khiến cho mười ba tòa danh sơn xếp lại sau một tòa, khiến “những ngọn núi khác không theo kịp”.
Phổ ra bao nhiêu sướng khúc, cho thế nhân truyền ca.
Bao nhiêu yêu thương đều bỏ lại phía sau, một mối oán hận sau cuộc chiến Tề Hạ lần thứ nhất, quét sạch trác táng ngày xưa, dốc sức làm việc. Trở thành Chân Quân của Hạ quốc thần võ niên đại, cũng đã từng là niềm hy vọng của cả Hạ quốc.
Một mỹ nam tử răng trắng môi đổ như vậy, gần như là một hình ảnh cụ thể về thời kỳ hoàng kim của Hạ quốc.
Một người như vậy, lại có một bữa tiệc kín tại nơi An Lạc Bá này.
Động tác đẩy cửa của Khương Vọng đương nhiên bị ông ta chú ý.
Hắn ta quay người lại, như thể đang đi trong gió, khiến bầu trời đung đưa.
Thực sự đẹp như một bông hoa.
“Ngu Thượng Khanh!” Khương Vọng trực tiếp kêu lên: “Có thể uống một ly không?”
Tề quốc vốn không có chức vị Thượng Khanh, vị trí này là vì Ngu Lễ Dương mà đặc biệt bố trí.
Địa vị vô cùng cao quý, thực quyền tất nhiên có còn hơn không.
Trên mặt Ngu Lễ Dương hiện lên một nụ cười rất nhạt: “Ngu mỗ bản tính ngông cuồng, từ trước đến nay không phải rượu ngon không uống, không phải lương bằng không tụ. Không biết Võ An Hầu có loại rượu gì?”
Khương Vọng trực tiếp nghiêng người làm một động tác mời: “Lộc Minh của Tầm Lâm!”
“Trong các loại rượu, Lộc Minh được coi là tuyệt phẩm. Trong mọi loại người, Võ An tất niên là lương bằng!’ Ngu Lễ Dương cao giọng cười một tiếng, tay áo phát qua: “Rượu này ta uống!”
Cuộc đời bao nhiêu việc, phải làm lại từ đầu.
Ví dụ, ngày hôm qua, sự sống và cái chết đan xen.
Ví dụ, như sáng ngày nay, ngày xuân nấu rượu.
Thời tiết cực tốt.
ps:
1, thực ấp: Tại trung quốc cổ đại, thời Chu, người thụ phong có quyền thống trị với thực ấp. Sau thời Tần Hán, chỉ có thực thuế quyền. Tác giả đã điều chỉnh một chút để sát nhập vào trong thế gian Xích Tâm Thuần Thiên.
2, "Bằng quân chớ lời phong hầu chuyện, nhất tướng công thành vạn cốt khô!" — Tào Tùng 《 KỈ TUẾ NHỊ THỦ HY TÔNG NGHIỄM MINH NGUYÊN NIÊN》
…
Khương Vọng núp ở trong biệt phủ Hà Sơn, từ chối tiếp đón người ngoài, thậm chí còn không lưu lại người hầu hạ.
Sau khi mời Ngu Lễ Dương ngồi xuống trong viện, hắn tự mình bưng bốn vò rượu tới.
Suy nghĩ một chút, lại ôm thêm hai vò.
Hương tuyết quế thiên kim khó cầu, cũng đã được chuyển đến đây. Đứng trong sân, kiêu hãnh đón phía gió.
Tất nhiên, bây giờ không thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của hoa quế.
Cái gọi là “phù sơn lão, hương quế điều” là chỉ hai loại quế nổi tiếng nhất vùng Đông Vực. Trừ có phong cảnh động lòng người ra, cái trước làm dịu thần kinh và cái sau làm sảng khoái tâm trí.
Một chiếc bàn thấp bằng đá xanh, được dựng dưới gốc cây quế, và hai chiếc bồ đoàn tựa như những tác phẩm chạm khắc bằng ngọc bích.
Khương Vọng bưng ra một ít thiết tương quả cùng một ít điểm tâm, quỳ xuống đối diện với Ngu Lễ Dương.
Từ đầu đến cuối, Ngu Lễ Dương chỉ quỳ gối lẳng lặng ngồi dưới tán hương tuyết quế, giống như người được vẽ tỉ mỉ trong tranh, chính mình ở trong phong cảnh... nhìn Khương Vọng bận rộn qua lại.
Lúc này, mới nói: “Không ngời rằng, viện của Võ An Hầu, lại yên tĩnh như vậy.”
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau thái miếu hiến lễ.
Thực ra, trước khi thái miếu hiến lễ diễn ra, cũng chưa từng đồng thời xuất hiện lần nào.
Ngu Lễ Dương đứng ở vị trí quá cao, lúc đó Khương Vọng còn lâu mới đủ tư cách để uống rượu với ông ta.
“Ngoại trừ tu hành, không cần làm gì khác.” Khương Vọng ôn hòa cất giọng nói: “Ta đã quen buông thả rồi, ngược lại cũng không cần hầu hạ.”
Sáu vò Lộc Minh xếp thành một hàng ở cạnh bàn, tựa như sáu con bạch lộc hướng về hương tuyết quế.
Không nói gì đến hương vị, chỉ riêng vò rượu này, đã vô cùng bất phàm.
Toàn thân vò có màu ngọc bích, nếu dùng ngón tay gõ vào thành vò ba lần, màu ngọc bích sẽ từ từ nhạt đi, thân vò trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy chất lỏng trong như hổ phách ở trong. Sau ba hơi thở, nó sẽ trở lại màu ngọc bích.
Đó là cái gọi là “Bạch Lộc Tàng Lâm”.
Hình dáng tổng thể của vò rượu là một con bạch lộc đang quỳ bốn chân. Gạc bạch lộc ở cả hai bên đặc biệt tinh tế, giữ từng bên và vặn ngược hướng lại, thì mới có thể mở nó ra.
Miệng bạch lộc là miệng vò, mà hai bên lộc giác, lại là hai ly rượu, được gọi là “vò Lộc Giác”.
Rượu này phải được kết hợp với vò này, thì mới có dư vị bất tận.
Khương Vọng tự tay vặn mở hai vò Lộc Giác, lại rót đầy rượu, rồi chỉ làm một động tác tay xin mời, không nói thêm một lời nào.
Ngu Lễ Dương cầm ly rượu lên khẽ ngửi, đầu tiên là tìm hương thơm, sau đó cẩn thận nhấm nháp, chậm rãi thưởng thức rượu, cuối cùng uống cạn, mùi rượu đều nhất quán, từ nội tạng đến tinh thần.
Thưởng thức ly rượu lộc giác này, khuôn mặt của ông ta tràn đầy màu sắc vui sướng, mãn thanh đáp: “Rượu của Đông quốc, uống tại Lộc Sương. Rượu của Lộc Sương, nhất là Tầm Lâm, tuyệt phẩm của Tầm Lâm, gọi là ‘Lộc Minh’. Loại rượu này hàng năm chỉ sản xuất không quá hai mươi vò, bình thường không thể cầu, thế mà Võ An Hầu lại có mấy vò tồn hàng này. Mấy từ chạm tay có thể bỏng, có thể nhìn thấy từ chỗ này rồi.”
“Thực ra thì bản thân ta cũng khó mà mua được.” Khương Vọng nói xong vỗ vỗ vào hai vò rượu bên cạnh: “Hai vò này là do ta đánh cược thắng với tướng quân Diêm Pha của Dực quốc mà có.”
Đương nhien, hắn không nói thứ đặt cược là thứ gì.
Hắn lại vỗ vỗ vào hai vò rượu ở đằng trước: “Hai vò này là do bằng hữu tốt của ta Yến Phủ tặng.”
Quà tặng phong hầu lễ do Yến đại thiếu tặng, có thể chất đầy mười xe, Hai vò rượu Lộc Minh này, thật ra cũng chẳng tính là gì.
Hắn dừng lại, sau đó chỉ vào hai vò trước mặt: “Hai vò này... là do mấy ngày trước Yến Phủ tới chỗ ta để họp mặt nhỏ, có mang theo mấy vò rượu, lúc đó còn thừa ra hai vò Lộc Minh không đụng tới, bây giờ ta đều mang ra hết rồi.”