Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2808 - Chương 2808 - Nhân Gian Từng Phi Tuyết (1)

Chương 2808 - Nhân Gian Từng Phi Tuyết (1)
Chương 2808 - Nhân Gian Từng Phi Tuyết (1)

Chương 2808: Nhân Gian Từng Phi Tuyết (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mấy thứ được gọi là tồn hàng, gần như đều là móc trong túi Yến Phủ ra, hắn cũng có chút ngượng ngùng, không nói nữa liền rót rượu cho Ngu Lễ Dương.

Cụ thể mà nói, không chỉ có rượu, cả bàn ăn này đều là quà của người khác.

Thiết tương quả tất nhiên là do Liêm Tước gửi tới tặng, còn mấy phần điểm tâm kia, đều là bằng hữu mang tới, trong đó còn có nguyệt nha cao do đông cung thái tử Khương Vô Hoa tự tay làm.

Đương nhiên, ngay cả tòa biệt phủ Hà Sơn này, nguyên bản cũng là của Trọng Huyền Thắng….

Bên tai nghe bên trái một tiếng Yến Phủ, bên phải một tiếng Yến Phủ, Ngu Lễ Dương dừng lại một chút, tự nhiên nghĩ đến những ngày tháng nhận sự chiêu đãi ở Bối quận, ông ta không kiềm được mà cảm khái: “Yến thị quả thực nề nếp cực tốt…”

Khương hầu gia tràn đầy đồng cảm.

Vì vậy, vò Lộc Giác vừa chạm, đối ẩm một ly.

Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu thế này, ngược lại lại thật có mấy phần xuân lai vừa ý.

Mây qua trời trong, gió qua sân vắng, người cũng đã chếch choáng men say.

Chỉ vài vòng uống rượu.

Ngu Lễ Dương nhìn Khương Vọng, đột nhiên hỏi: “Ngươi không hỏi tại sao hôm nay ta lại đến viếng thăm An Lạc bá hay sao?”

Khương Vọng mời Ngu Lễ Dương uống rượu, thật ra thì cũng không có ý tưởng gì khác. Chẳng qua là trời đẹp, lại đang có tâm trạng uống rượu, lại thấy người này là nhân vật phong lưu, nên muốn uống một ly với ông ta, chỉ như vậy mà thôi.

Thật hiếm khi hắn lại có thời điểm tự nhiên tùy tính như vậy. Trong vài năm qua, gần như lúc này hắn cũng bị những áp lực hữu hình và vô hình chi phối, không có thời gian rảnh rỗi.

Lúc này, hắn vừa rót rượu vừa cười nói: “Ngu Thượng Khanh là hạng người gì nào! Muốn gặp ai thì gặp người đos, cần gì lý do?”

Ngu Lễ Dương cười, giơ ly nên nói: “Uống một ly!”

Khương Vọng tự nhiên là phụng bồi.

Sau khi uống cạn một ly, Ngu Lễ Dương mới cười nhạt nói: “An Lạc Bá là người thông minh, biết hiện tại ta không thỏa đáng, không đủ an toàn.”

“Ông ta chỉ là một người có chút thông minh, ông ta cũng không biết, trong mắt của Tề Thiên Tử, căn bản không có sự tồn tại của ông ta, nên tất nhiên cũng sẽ không quan tâm ông ta đang làm cái gì. Ông ta thật sự vui vẻ không nhớ về Hạ quốc cũng được, đang che giấu sự vụng về của mình và hành động ngu ngốc cũng tốt, điều đó chẳng hại gì đến đại thể cả”.

“Ngươi nói đúng… chẳng qua là hôm nay ta đột nhiên muốn gặp ông ta.”

“Ta muốn biết ông ta sẽ nói gì khi nhìn thấy ta.”

“Ta muốn hỏi, ông ta có bao giờ cảm thấy hổ thẹn không.”

“Ta muốn nhìn xem, hôm nay ông ta có hình dáng gì, so với thứ ta nhìn thấy ba mươi ba năm về trước, có gì khác nhau không…”"

Ngu Lễ Dương nói nhiều như vậy, đột nhiên dừng lại, có lẽ là cảm thấy thật ra không cần nói cái gì. Cuối cùng chỉ có thể thở dài “a” một tiếng.

“Kỳ thực Diễn Đạo, khó mà có được tự do.”

Khương Vọng chỉ lẳng lặng ngồi nghe, cũng không nói lời nào.

Nhưng Ngu Lễ Dương lại hỏi: “Ai đã ra lệnh cho Thượng Ngạn Hổ phát động Trường Lạc tuyệt trận, dẫn Họa Thủy loạn thế, nghĩ tới thì Võ An Hầu có biết không?”

Khương Vọng trả lời: “Lúc đó, ta quả thực đã nhìn thấy Bắc Hương Hầu lấy ngự ấn thánh chỉ của triều đình Hạ quốc ra.”

“Là mệnh lệnh của An Lạc Bá.” Ngu Lễ Dương nói: “Thượng Ngạn Hổ, giống như Hề Mạnh Phủ, đều là đế đảng kiên định. Chuyện như vậy, trừ khi An Lạc Bá tự mình nói ra, nếu không hắn ta sẽ không làm.”

Rượu Lộc Minh lưu chuyển trong huyết dịch, tửu ý đã tiêu đi, Khương Vọng nhẹ giọng nói: “Thì ra là như vậy.”

Từ điểm này mà nói, Tự Thành còn có thể sống tốt đến hôm nay, còn có thể được phong là An Lạc Bá, ca múa tưng bừng, Thiên Tử thật sự đã cho Ngu Lễ Dương rất nhiều mặt mũi rồi.

Mà cũng giống vậy là người đã chết đi kia, dưới tiền đề là bảo toàn Tự Thành, dẫn Họa Thủy và chống lại số phận của mình, và cuối cùng đổ lỗi cho Võ Đế Tự Thành chứ không phải Hạ thái hậu, điều này có lẽ có liên quan đến ý chí của Ngu Lễ Dương.

“An Lạc hầu muốn phát động Trường Lạc tuyệt trận, Võ Vương ngầm cho phép. An Lạc Bá muốn quy trách nhiệm cho Hề Mạnh Phủ, Võ Vương ngầm cho phép. An Lạc Bá cũng muốn đổ lỗi cho Hạ thái hậu, Võ Vương cũng ngầm cho phép ... nhưng ta không thể đồng ý nữa. Chính đạo Chân Quân, trụ cột của quốc gia mười sáu năm, đây là việc duy nhất ra không đồng ý với Võ Vương.”

Ngu Lễ Dương nhìn Khương Vọng và nói: ‘Đó là lý do tại sao hôm nay ta ngồi đây uống rượu với ngươi.”

Khương Vọng không biết nên nói cái gì, chỉ đành rót rượu.

Ngu Lễ Dương nhất thời không biết suy nghĩ cái gì, phóng tầm mắt nhìn về khoảng không phía xa, nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu, tư thế thực ôn nhu.

Ông ta cười hỏi: “Một người cả đời vì nước, thậm chí tính mạng cũng thành củi đốt, người như vậy sau khi chết, có phải không nên bị quấy rầy nữa, có phải nên được yên tĩnh hay không?”

“Bà ta nên được tôn trọng.” Khương Vọng nói.

“Mỗi một ngày trong thời đại thần võ, bà ta đều lo lắng cho tương lai của quốc gia. Trong ba mươi ba năm, không có một ngày nhàn rỗi. Hạ quốc sau này, là được xây dựng lên từ trong đống đổ nát. Khi nó quay về đống đổ nát một lần nữa, bà ta sẽ không thể sống nổi.” Ngu Lễ Dương chậm rãi nói: “Thái hậu là như vậy, Hề Mạnh Phủ cũng là như vậy.”

Hạ thái hậu bị liệt hỏa thiêu đốt, Hề Mạnh Phủ chết vì vạn quân, tất cả đều là hình bóng của sự sụp đổ của đế quốc ngàn năm. Như tưởng tượng bị phá vỡ.

“Cái gọi là anh hùng.” Khương Vọng giơ cao vò Lộc Giác, nhẹ rót rượu xuống trước Hương Tuyết Quế: “Ta từ xa kính một ly.”

Quỳnh dịch màu hổ phách thấm đẫm vào trong đất , giải phóng hương thơm kéo dài không tan.

Đôi mắt của Ngu Lễ Dương rất phức tạp: “Ngay cả Khương Võ An hầu, người được phong hầu sau một trận chiến, cũng nguyện ý cho bọn họ sự tôn trọng. Ta nghĩ nếu như bọn họ dưới suối vàng có biết, thì cũng thanh thản đi.”

Khương Vọng chân thành nói: “Chiến công của ta là sự may mắn, nhưng câu chuyện của họ sẽ mãi mãi lưu lại trong lòng người.”

"Tôi nói sai rồi. Nếu bọn họ dưới suối vàng mà biết được...” Ngu Lễ Dương nghiêng người về phía trước, nhàn nhạt nói: “Nhất định sẽ nghĩ biện pháp bò lên để giết chết ngươi đấy.”

Câu nói này thực sự đáng sợ, đặc biệt là khi nó được phát ra từ miệng của một Diễn Đạo Chân Quân.

Đặc biệt là ... ngươi không biết ông ta có đang nói đùa hay không.

Nhưng Khương Vọng chỉ rót đầy ly rượu và nói: “Ta chắc chắn sẽ bỏ chạy.”

Bình Luận (0)
Comment