Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2814 - Chương 2814 - Quế Đài Tại Chỗ Cao, Thềm Đá 900 Bậc (1)

Chương 2814 - Quế đài tại chỗ cao, thềm đá 900 bậc (1)
Chương 2814 - Quế đài tại chỗ cao, thềm đá 900 bậc (1)

Chương 2814: Quế đài tại chỗ cao, thềm đá 900 bậc (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đối với vị Đúc Binh Sư Liêm Tước này, Trường Tương Tư cũng rất thân cận.

Liêm Tước cảm khái nói: "Tên cùng khí, chấp tại người. Danh khí thiên hạ, ngay thời khắc mới ra lò cũng chỉ là vật chết. Duy chỉ có binh khí trong tay người chưởng quản, được ôn dưỡng ngày đêm, vượt mọi chông gai, mới có thể trưởng thành từng bước một. Uống máu cường giả, được tên thiên hạ, nó quả thực không cần tinh luyện gì. Hôm nay ngươi vang danh khắp thiên hạ, chuôi Trường Tương Tư này, cũng có vị trí bên trên Danh Khí Phổ."

Bởi vì các nguyên nhân, độ tín nhiệm của Danh Khí Phổ ở mỗi quốc gia cũng đều sẽ có sai lệch.

Nhưng nó vẫn là đề tài để người ta bàn tán say xưa, là mục tiêu vô số người hướng tới.

Cái gọi là "Danh", cái gọi là "Khí", ai có thể ngoại lệ?

Khương Vọng nói: "Nói đến chuyện mệnh bài, cũng là lúc hàng phục Họa Thủy, ta mới thông qua mệnh bài của ngươi biết được Liêm thị Đại Yên từng có lịch sử vinh quang như vậy. Thiên tử lấy Ly Đàm phong cho ta, ắt hẳn cũng là ký thác kỳ vọng với ngươi."

"Yên quốc đã diệt vong không biết bao nhiêu năm, ở đâu ra Liêm thị Đại Yên, Hiện tại Liêm thị nhà nhỏ nghiệp nhỏ, dù có trách nhiệm gì cũng đảm đương không nổi." Liêm Tước tỉnh táo nói: "Đợi lần bồi dưỡng này kết thúc, ta đến Ly Đàm nhìn thử rồi nói."

Khương Vọng nhìn hắn ta, cảm thán: "Bây giờ ngươi có dáng vẻ của chủ nhân một tộc rồi đấy."

Liêm Tước bật cười: "Dáng vẻ bình điểm người trong thiên hạ này của ngươi cũng rất giống một Hầu gia!"

Hai người bình thản trò chuyện, nghe tiếng nước va chạm vào đá, chim hót nơi rừng sâu, chậm rãi uống xong một bầu rượu.

Vô cùng hài lòng.

...

Tắc Hạ Học Cung không chỉ có một học xá, Trọng Huyền Thắng đã tiến vào đây từ sáng sớm cũng không ở Minh Tâm Xá. Đám người Lý Long Xuyên đã vào trước thì ở chỗ xa hơn, Khương Vọng cũng rất vui vẻ hưởng thụ không gian yên tĩnh này để tu luyện.

Cho đến ngày thứ hai, còn đang giờ Mão, Khương Vọng liền bình thản ra cửa.

Hầu khôi giữ cửa nhanh chóng dâng lên chỉ dư, hôm nay là vị tiên sinh nào lên lớp, khai mở khóa nào, lại giảng dạy ở đâu đều có đánh dấu rõ ràng trên đó.

Chỉ cần đi theo chỉ dẫn là được.

So với sự tinh xảo của chỉ dư được ứng dụng trong chiến trường Mê Giới, đây hiển nhiên chỉ là một phiên bản đơn giản, nhưng cũng đã đủ để sử dụng trong trong Tắc Hạ Học Cung.

Mà cái gọi là "Hầu khôi", tức là khôi lỗi hầu thị.

Bên trong Tắc Hạ Học Cung không có người phục vụ, tất cả tạp vụ dều do khôi lỗi đảm nhận.

Luận về thuật khôi cương, đương nhiên Mặc gia là thiên hạ vô song. Nhưng các cường quốc thiên hạ cũng không từ bỏ việc nghiên cứu thăm dò. Tựa như Nhung Trùng lâu xa tại chiến trường Tề Hạ, chính là sản phẩm do đại tượng Tề quốc tỉ mỉ thiết kế.

Bên trong Tắc Hạ Học Cung này, có không ít tu sĩ tinh thông thuật khôi cương, hầu cũng vô cùng sinh động, có tác dụng không nhỏ.

Một canh giờ trước, Liêm Tước đã lên khóa.

Mà nơi hôm nay Khương Vọng muốn đi là quế đài, nơi một vị tu sĩ Đạo gia họ Tần giảng bài.

Lần theo chỉ dư, đi xuyên qua Tắc Hạ Học Cung rộng lớn, Khương Vọng càng đi càng cảm thấy, đây đâu phải chỉ là một tòa học cung, nào chỉ có một dãy cung điện? Đình đài lầu các sơn thủy, mây mù hoa điểu phong nguyệt, núi này trông thấy núi kia càng xa hơn, gần như không thấy điểm cuối, giống như là một thế giới rộng lớn.

Hành sạn đạo, quá thủy tạ, đạp thanh sơn.

Quế đài tại cao xử, thạch giai cửu bách cấp.

Hà quang chiếu ngọc lâu, du vân nhiễu thiên thê.

(Dịch: Bước lên đường đá, qua nhà thủy tạ, đạp lên núi xanh

Quế đài tại chỗ cao, thềm đá 900 bậc.

Ánh nắng chiếu lầu ngọc, du lịch đến thang trời."

Đạp lên thăng trời, đi thẳng đến chỗ tầng mây ở sâu, cuối cùng đi vào một tòa bệ đá khí tức cổ xưa.

Tòa bệ đá này treo cao giữa trời, tương liên với thềm đá đang trôi nổi dưới đất.

Cả tòa bệ đá chính là một cái Bát Quái đồ cực lớn, Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Dực, Ly, Khôn, Đoái, tám phiến đá tượng trưng cho tám quẻ tượng cũng chậm rãi hiện ra.

Trên mỗi một phiến đá, đều có ghi lại chút điển tịch của Đạo môn.

Âm Dương Ngư ở giữa phiến đá chính là quảng trường giảng bài.

Ở Càn vị là bục giảng, trên đó chỉ có mọt cái bồ đoàn, một cái bàn bằng đá mà thôi.

Đối diện bục giảng là nơi học viên ngồi xuống nghe giảng, nơi đó cũng có mấy bồ đoàn đã được sắp xếp chỉnh tề.

Lúc này, ánh sáng rực rỡ từ trên tầng mây đổ xuống, khiến bệ đá đắm chìm trong một mảnh vàng kim đẹp đẽ.

Phiến đá được điêu khắc kinh văn dựng đứng, giống như đang miêu tả lịch sử.

Một màn này đương nhiên được xem là tráng lệ, nhưng càng làm cho Khương Vọng kinh ngạc chính là...

Quá nhiều người.

Người quen cũng rất nhiều.

Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Bảo Trọng Thanh, Văn Liên Mục, Tạ Bảo Thụ, Lận Kiếp, Lâm Tiện, Lý Thư Văn, Cố Yên. . .

Trong số những người tiến vào Tắc Hạ Học Cung lần này, đã có hơn một nửa ở đây.

Học sinh ở Tắc Hạ Học Cung cũng chia làm hai loại.

Một loại là giống như đám người Trọng Huyền Thắng, bởi vì có công được thưởng, tiến vào tu hành. Chỉ cần hưởng thụ tu hành chứ không cần điều kiện gì khác.

Còn có một loại chính là từ nhỏ đã được Tắc Hạ Học Cung bồi dưỡng, sau khi tu hành có thành tựu thì phải bán mạng cho Tề đình vô điều kiện. Bọn họ phần lớn xuất thân là cô nhi, sau khi học thành tài thì thường tầm 30 tuổi sẽ bắt đầu phụng sự cho triều dình, phần lớn là đi Thuật viện, Chế Khí phường, Ngự Thú phường, cũng có không ít người thì trực tiếp tỏng quân.

Những học sinh này tổng cộng có bao nhiêu, là cơ mật của quốc gia, không có số lượng chính xác được công bố ra ngoài.

Nhưng tóm lại người có thể đến Quế đài nghe giảng sẽ không quá nhiều.

Bởi vì nơi này là nơi học tập tương đối cao cấp, Giáo tập giảng bài cũng là tu sĩ Thần Lâm cảnh.

Mà Khương Vọng liếc mắt một cái, ước chừng có gần ba mươi người đang ngồi ở đây, gần như đã chiếm hết vị trí trên bệ đá, hàng phía trước cũng đã không còn chỗ.

Thứ có thể nhìn thấy chỉ là từng khuôn mặt đang ao ước tri thức kia.

Tần tiên sinh này có thực lực đến thế sao?

Bài giảng của ông ta được hoan nghên đến vậy!

Hắn đi ngang qua mấy phiến đá, tiến vào quảng trường Âm Dương Ngư.

Vừa nhìn thấy Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng liền bắt đầu nháy mắt ra hiệu: "Vọng ca nhi, phẩm vị được đấy!"

Lận Kiếp đang ngồi ở hàng thứ tư chính giữa đã đứng dậy, dùng sức vẫy tay: "Khương huynh, ngồi chỗ này! Ta giữ chỗ cho huynh rồi đây!"

Bình Luận (0)
Comment