Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2815 - Chương 2815 - Quế Đài Tại Chỗ Cao, Thềm Đá 900 Bậc (2)

Chương 2815 - Quế đài tại chỗ cao, thềm đá 900 bậc (2)
Chương 2815 - Quế đài tại chỗ cao, thềm đá 900 bậc (2)

Chương 2815: Quế đài tại chỗ cao, thềm đá 900 bậc (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cách đó không xa, Lâm Tiện vừa nâng nửa cái mông lên, lại ngồi xuống.

"Cảm tạ, cảm tạ!" Khương Vọng vừa cười nói, vừa chỉ về phía Trọng Huyền Thắng: "Ta ngồi với bằng hữu là được rồi."

Trọng Huyền Thắng đã bắt đầu bát quái, cong tay gõ gõ bên cạnh.

Cốc cốc.

"Có mắt hay không thế? Còn không mau nhường chỗ cho Võ An Hầu?"

Hắn gõ là khoảng trống trước người Yến Phủ.

Yến công tử cũng không nói nhảm, chỉ lấy ra một túi Nguyên thạch, đặt xuống đất.

"Được rồi!" Trọng Huyền Thắng nhặt túi Nguyên thạch lên, nhanh chóng bò dậy, nhường chỗ cho Khương Vọng.

Đồng thời rất tự nhiên chen về phía sau: "Các huynh đệ, xin nhường chút."

Cũng mặc kệ có biết người ta hay không, có chen lấn tới người ta hay không.

Lý Long Xuyên liên tục mắng: "Nói thế nào cũng là hậu nhân danh môn, hôm nay vì đống Nguyên thạch kia liền cúi đầu khom lưng, Tôn nghiêm ở đâu? Danh dự ở đâu?"

Hắn ta lại quay đầu nhìn Yến Phủ: "Nguyên thạch ở đâu? Vị trí này của ta cũng có thể nhường, Yến hiền huynh!"

Khương Vọng buồn cười đi vào trong.

Trọng Huyền Thắng vốn đã chiếm vị trí hai cái bồ đoàn, bây giờ bản thân hắn ta lại chen xuống dưới, vậy nên chỗ của Khương Vọng cũng vô cùng rộng rãi, thậm chí còn có thể duỗi thẳng chân.

"Sao các huynh lại đột nhiên có hứng thú với Đạo học vậy?" Khương Vọng kỳ quái lên tiếng hỏi: "Bình thường cũng không thấy các huynh thích cái này mà?"

"Huynh không hiểu." Trọng Huyền Thắng vừa chen lấn khiến người ta không dám nói gì, vừa đưa đầu lên nói một câu: "Khóa này quá lớn!"

Lớn?

Lý Long Xuyên cũng nói: "Cái kia, một tay đạo thuật cũng rất trắng."

Trắng?

Khương Vọng càng nghe càng hồ đồ.

Vẫn là Yến hiền huynh tương đối bình thường, vân đạm phong khinh nói: "Ta thích loại 'Mặc dù chập trùng không ngừng, nhưng lại mang đến cảm giác rất tự nhiên. Không đột ngột, không dư thừa, lại rất hùng vĩ."

"Lời này của Yến huynh, có mấy phần triết lý!" Võ An Hầu trẻ tuổi nghĩ nghĩ, đưa ra đánh giá như thế.

Đạo học là học thuyết nổi tiếng mà bất luận tu hành giả nào của hiện thế cũng không thể lách qua.

Đạo môn là nguồn gốc của siêu phàm, Đạo tu là khởi nguồn của tu hành. Thế giới siêu phàm có vô tận phồn hoa, bách gia vạn lưu đều bắt đầu từ Đạo môn.

Đối với Khương Vọng, hắn đã từng rất chân thành truy đuổi qua, bây giờ cũng sẽ không tránh né mà cố gắng hiểu cho rõ.

Cho nên, khóa học đầu tiên sau khi tiến vào Tắc Hạ Học Cung, hắn liền chọn Đạo học.

Lộc cộc...

Có tiếng bước chân đạp lên thềm đá truyền tới.

Một mỹ nhân băng sương, cao gầy, bước lên bệ đá, đi vào trong, chỉ chớp mắt đã thu hút mọi ánh nhìn.

Bên ngoài cơ thể yểu điệu của nàng tựa như ngưng kết một lớp sương mỏng, đôi mắt mỹ lệ như chứa cả núi tuyết.

Nàng đi tới, giống như cũng giẫm nát hô hấp của người ta.

Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng đều vô thức đứng lên.

"Tỷ." Lý Long Xuyên há to miệng: "Ngồi ở đây."

Lý Phượng Nghiêu hơi nhấc sương mi, cũng không nói gì, từ từ đi vào trong.

Khí tức vô hình tự nhiên mở ra một con đường.

Đối với nữ nhân này, trong lòng ngươi rất muốn tới gần, thế nhưng thân thể lại lui ra xa theo bản năng.

Nàng quá đẹp lại quá lạnh.

Nàng đi tới gần, nhìn Khương Vọng một chút.

Đường đường là Võ An Hầu mới được tấn phong của Đại Tề đế quốc, lên lớp trong học cung cũng muốn duỗi quyền thẳng chân lại nhanh chóng nhích người sang trái, nhường ra một cái bồ đoàn.

Cũng không biết thế nào, rõ ràng tu vi của hắn bây giờ hơn hẳn đối phương, nhưng lại vẫn như lần đầu tiên nhận biết nàng, khá là căng thẳng.

Mà căng thẳng cũng không phải chỉ có một mình hắn.

Sau khi Lý Phượng Nghiêu ngồi xuống, đám bạn xấu hay lang thang ở thành Lâm Truy này mới lần lượt ngồi xuống. Chỉ là cả đám đều không dám hó hé gì.

"Hôm nay điều tức trễ chút, suýt nữa đã không có chỗ ngồi." Lý Phượng Nghiêu bình thản nói: "Đối với khóa này, hôm nay các ngươi lại đều rất tích cực."

Thân thể mập mạp của Trọng Huyền Thắng trực tiếp chen về phia sau.

Góc áo của Yến Phủ không biết sao bị nhăn rất nhiều, y nhíu mày cúi đầu, chăm chú vuốt phẳng nơi đó.

Lý Long Xuyên nhắm mắt nói: "Đạo môn chính là nguồn gốc của siêu phàm, không thể không hiểu thêm cho tường tận."

Lý Phượng Nghiêu không lên tiếng, nghiêng đầu đánh giá Khương Vọng: "Ngươi thì sao?"

Giống như có một luồng mai thơm ngát bay tới.

Lại hình như chỉ là ảo giác.

Khương Vọng bình tĩnh nói: "Cơ hội tiến vào Tắc Hạ Học Cung không dễ, các học thuyết nổi tiếng của bách gia, ta đều muốn tìm hiểu một chút."

"À, là vậy à." Lý Phượng Nghiêu gật gật đầu, không nói gì thêm.

Nàng chỉ ngồi trên bồ đoàn giữa Yến Phủ cùng Khương Vọng, toàn bộ đám học sinh trên quảng trường Âm Dương Ngư lại bất giác cũng ngồi nghiêm chỉnh.

Người người đều trở nên rất nghiêm túc.

Ngồi ở bên cạnh, Khương Vọng có thể loáng thoáng cảm nhận được khí tức trên người Lý Phượng Nghiêu. Lúc này mới phát hiện, nàng đã đến rất gần cảnh giới Thần Lâm. So với đám người Trọng Huyền Thắng thì nhanh hơn mấy bước, không hổ là Phượng Nghiêu tỷ tỷ, không hổ là nữ nhân đánh Lý Long Xuyên từ nhỏ đến lớn.

Trong lòng suy nghĩ lung tung, nhưng cũng không lâu sau, lại có một nữ tử, từ phiến đá đằng sau đi tới...

Thẳng lên đài giảng...

Một thân đạo bào màu tuyết, dung nhan tuyệt sắc nhân gian.

Đạo bào rộng rãi lại không át được dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Mộc trâm cũng buộc không hết phong lưu.

Khương Vọng vừa giương mắt nhìn, lập tức hiểu---

Cái gì gọi là "Mặc dù chập trùng không ngừng, nhưng lại tự nhiên vậy."

Cái gì gọi là "Không đột ngột, không dư thừa, lại rất hùng vĩ."

Lúc nàng ta đi khói sương mịt mù, lúc ngồi xuống, giống như bồ tát.

Đạo bào trắng như tuyết, trâm gỗ như cành ngang.

“Ta là Tần Liễm.”

Giọng nói nàng ta thanh tĩnh, giống như gió đêm thổi qua sơn cốc u tĩnh.

Ánh mắt hờ hững rủ xuống: “Hổ thẹn, ta là giáo tập thường vụ của Tắc Hạ học cung.”

Quế Đài rất an tĩnh.

Gần ba mươi học viên không phát ra tiếng động nào.

Ai cũng biết nàng ta là ai, chỉ có Khương Vọng không biết.

Chỉ là lúc này cũng kịp phản ứng.

Trong tứ đại danh quán của Lâm Truy, chủ nhân thủy tạ Ôn Ngọc, không phải tên là Tần Liễm sao?

Tần Liễm kia và Tần Liễm này, là một người chăng?

Khương Vọng rất tự nhiên nghĩ tới Khương Vô Tà.

Trước đây, trong bốn vị cung chủ tranh long Đại Tề.

Khương Vô Khí không cần nhắc tới.

Khương Vô Ưu tự mở võ đạo, khí tượng dồi dào.

Khương Vô Hoa thần hoa nội liễm, sâu không lường được. Bình thường không lộ dấu vết, trong vụ án Lôi quý phi năm xưa, nói Thần Lâm liền Thần Lâm, không biết trấn trụ bao nhiêu người.

Chỉ có cung chủ cung Dưỡng Tâm, Khương Vô Tà là hầu như không thể hiện ra bất cứ sức cạnh tranh nào. Không phải là biểu hiện của hắn ta không ưu tú, mà là những người cạnh tranh với hắn ta, thật sự quá chói mắt.

Bình Luận (0)
Comment