Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2816 - Chương 2816 - Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (1)

Chương 2816 - Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (1)
Chương 2816 - Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (1)

Chương 2816: Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Toàn bộ ấn tượng của Khương Vọng về hắn ta, điều duy nhất khắc sâu, ngoại trừ khuôn mặt tuấn mĩ âm nhu kia, thì chính là bên cạnh hắn ta luôn có những mỹ nhân muôn hình muôn vẻ.

Đương nhiên Khương Vọng chưa từng khinh thường Khương Vô Tà, nhưng có đôi khi cũng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ, một cung chủ cung Dương Tâm như vậy, dựa vào đâu mà tranh giành với Khương Vô Hoa, Khương Vô Ưu và Khương Vô Khí chứ?

Không phải vốn dĩ Tề thiên tử lập ra tứ đại cung chủ, chỉ là vì muốn một con số chẵn sao?

Mặc dù là góp cho đủ số, thập tứ hoàng tử Khương Vô Dung có vỡ đầu cũng muốn chen vào kia, cũng chẳng có cơ hội nào.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy vị Tần Liễm này, hắn mới không tự chủ có chút mong đợi đối với Khương Vô Tà – một người có thể được một cô nương như vậy yêu mến, cung chủ cung Dưỡng Tâm sao có thể là một nhân vật đơn giản?

Trên bục giảng, giọng Tần Liễm vẫn tiếp tục vang lên: “Hôm nay ta muốn giảng cho mọi người một chút về [Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập].”

Chỉ cần nhìn dưới đài, liền không khó phát hiện hiệu quả giảng bài của nàng ta.

Giảng thật sự quá hay, khiến cho một đám học viên nghe như si như say…

Cho dù chỉ mới nói ra một cái tên.

[Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập] chính là kiệt tác của tiên hiền đạo môn, ngoại trừ trình bày lý niệm đạo môn, còn ghi lại một chút bí mật thượng cổ.

Đương nhiên, những bí mật thượng cổ này cũng chỉ được đưa vào để trình bày tư tưởng tốt hơn mà thôi, cho nên cũng không thể cho nó là lịch sử đáng tin.

Tư Mã Hành đã từng phân tích kiệt tác đạo môn này, nói rằng: “Tưởng Nhĩ Tập? Đương nhiên chỉ là nghe đồn!”

Độ chân thật của những bí mật thượng cổ mà cuốn sách này ghi chép, cũng có thể hiểu. Nhưng nó cũng không hề bết bát như lời Tư Mã Hành nói, không đến nỗi toàn bộ đều là suy đoán. Trong phần liên quan đến bí mật thượng cổ, ít nhất có bảy tám phần là tôn trong lịch sử.

Dù sao đạo môn mới là nguồn gốc và sự phát triển cổ xưa nhất của tu hành, không có bất kỳ thế lực nào có thể nắm giữ tính chân thực của dòng lịch sử nhiều hơn so với nó.

Lời phê bình của Tư Mã Hành, không hề tổn hại gì đến sự vĩ đại của [Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập]. Ông ta từ góc độ sử gia để phê bình kiệt tác này, nhưng đối với cảnh giới tu hành, lý niệm tu hành, cũng không hề phê phán.

Từ xưa đến nay, trong số bốn mươi chín kiệt tác được khắc trên thạch bích Thiên Kinh Thành Vô Nhai, luôn luôn có tên của nó. Chính là [Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập] mà nếu không phải là tu sĩ đạo môn có trình độ đạo học cực cao thì không dám nhắc tới.

Tu vi của Tần Liễm, cũng nhờ vậy mà có thể thấy được một chút.

Ngồi bên cạnh là một mỹ nhân băng sơn như Lý Phượng Nghiêu, ngồi trên đài lại là một Tần Liễm giống như Sơn Thủy Bồ Tát.

Nơi chóp mũi có một mùi thơm mơ hồ, giọng nói dễ nghe lượn lờ bên tai.

Khương Vọng lại quá chú tâm rong ruổi trong thế giới đạo học do [Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập] tạo nên, hắn nghe cực kỳ chăm chú, thỉnh thoảng còn ghi chép một số điều hay vào trong Như Mộng Lệnh.

“Thời thượng cổ, ba vị đao tôn liên thủ Nhân Hoàng, giết chóc hiện thế, tạo nên Vạn Yêu Chi Môn, không cách phân thân. Một người tên ‘Chúc Do’ nổi danh, đã phá vỡ hiện thế, biến Bích Châu thành hoang mạc, lập nên ma triều diệt chư thế… được xưng là ‘Ma Tổ’.”

Khương Vọng trong lòng khẽ động.

Thường nghe về ma tộc, cũng tự mình đi qua ma quật thượng cổ, tiếp xúc với ma công vô thượng, thậm chí còn nắm giữ một Huyết Khôi chân ma… Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tin tức của Ma Tổ.

Nhưng lại tên là “Chúc Do”.

Cũng không biết ma danh của hắn ta là như thế, hay chỉ là cái tên mà nhân tộc đặt cho hắn ta.

Giống như cao giai của Hải tộc, bên phía nhân tộc đều gọi là Vạn Đồng.

Nghĩ đến những thứ này, hắn không nhịn được giơ tay lên hỏi.

Tần Liễm trên bục giảng hạ tầm mắt: “Chúc Do vốn là tên của hắn ta, hay là cái tên mà hắn ta tự đặt cho mình sau khi xâm nhập hiện thế, tài liệu hiện có đã chẳng thể chứng minh được.

Hoặc là nói, tài liệu đáng tin vẫn chưa được công khai. Ta vẫn nghiêng về hướng là hắn ta tự đặt tên này. Bởi vì trong toàn bộ ghi chép trước đó, chưa từng thấy cái tên ‘Chúc Do’ này, nhưng thật ra luôn có những ghi chép lẻ tẻ về ‘Ma’. Sau khi cái tên Chúc Do này xuất hiện, mới có ma triều đại bạo phát.”

Thứ gọi là Ma Tổ, rốt cuộc là nguồn gốc của ma, hay là do ma tộc tụ họp, tạo ra một sự tồn tại cường đại có khả năng khuấy đảo hiện thế?

Vì sao những thứ như [Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công], [Thất Hận Ma Công],… trước sau đều không thể nào diệt trừ tận gốc? Huyến Ma mà Dư Bắc Đẩu đối phó ở Đoạn Hồn Hạp kia, vì sao có thể thành ma? Dương Kiến Đức, Tịnh Dã, Tống Hoài, đều là nhân tộc, vì sao có thể thành ma?

Biết được một số bí mật, ngược lại càng xuất hiện nhiều nghi hoặc.

Nhưng [Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập] rốt cuộc vẫn là điển tịch đạo học, trọng điểm là ở con đường tu hành đạo môn, chứ không phải là ghi chép lịch sử, đối với những nghi hoặc này không thể giải thích thỏa đáng hết được.

Khương Vọng hơi hơi cúi đầu: “Cảm ơn đã giải thích nghi hoặc.”

Tần Liễm cũng liền tóm tắt một chút, lại tiếp tục giảng bài: “Ma quỷ, hoành hành khắp nơi. Ác ma, mầm mống phản loạn! Trong đại đạo Thanh Nguyên ứng với ma và thần, thế là thời đại hỗn nguyên được bình định.”

Nói đến đây, nàng ta cười: “Tưởng Nhĩ Tập đã nói, chỉ có đạo mới có thể tiêu diệt ma, cho nên cho đến hiện tại mới nói đạo tiêu thì ma sẽ trường tồn, trăng tròn rồi lại khuyết. Những lời này ta chỉ đồng ý một nửa. Đạo có thể tiêu diệt ma. Nhưng có thể tiêu diệt ma giả, không chỉ có mỗi đạo môn.”

“Đạo của ngươi cũng có thể, mà đạo của ta cũng có thể. Chỉ cần ngươi đủ cường đại, binh đạo hay nho đạo, người người đều có thể.”

Nàng ta nắm chặt tay, nhẹ nhang giơ lên, rất khí thế nói: “Cho nên, là sức mạnh có thể tiêu diệt ma!”

Bình Luận (0)
Comment