Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2817 - Chương 2817 - Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (2)

Chương 2817 - Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (2)
Chương 2817 - Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (2)

Chương 2817: Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều cảm nhận được “sức mạnh”.

Đúng là lời nói giống như núi.

Đúng là sóng vỗ như sấm.

Giải thích hay.

Ham học hỏi.

Khương Vọng chuyên tâm nghe lý giải của Tần Liễm đối với tu đạo, trong đó còn xen lẫn một ít giải thích và ứng dụng của một số môn đạo thuật.

Với cảnh giới hiện tại của hắn, rất nhiều thứ vừa nghe liền hiểu, vừa thấy là có thể nhìn thấu, khiến hắn trầm mê. Hoàn toàn có thể đủ sức hiểu được cách biểu đạt tinh diệu của Tần Liễm, có thể cảm nhận được sự cường đại của vị thường vụ học cung này.

Đạo môn là nguồn gốc và sự phát triển siêu phàm, tất nhiên nó sẽ có nội tình mênh mông như biển. Càng rong ruổi nhiều, lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé.

Loại thể nghiệm ngồi chung với những người cùng lứa tuổi, cùng nghe giảng bài này… Khương Vọng đã lâu không có.

Cho nên lúc bài giảng kết thúc, hắn vậy mà lại có chút hoảng hốt.

Nhữnglúc… nói chuyện thì thầm với người ngồi bên, những lúc… thất thần kia, cây thước thật dài kia, bàn tay bị đánh đỏ rực, những lúc… bị phạt chép bài kia, giống như chưa từng xa cách.

Lại giống như chưa từng xảy ra.

Ngoại trừ hắn, còn ai nhớ được đây?

“Đi thôi!”

Trọng Huyền Thắng ở sau lưng chọc chọc Khương Vọng.

Khương Vọng hồi phục tinh thần, thấy những người khác đều đang ở lối ra, Phượng Nghiêu tỷ tỷ cũng đã đứng dậy đi ra ngoài. Đài đá mặc dù chật chội, nhưng mà người ở gần nhất, cũng cách nàng ta mấy bước chân.

Lý Vong Xuyên và Yến Phủ thì đã sớm chẳng nhìn thấy bóng người đâu nữa.

“Võ An Hầu dừng bước.” Trên bục giảng, Tần Liễm bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu như không ngại… ở lại thảo thuận với ta vài câu.”

Trọng Huyền Thắng chọt lưng Khương Vọng một cái, coi như nhắc nhở, liền cười híp mắt đứng dậy đi ra ngoài.

Đám người vẫn đang đi ra ngoài, giống như không có ai để ý những lời này.

Nhưng tốc độ ra ngoài của những học viên này, rõ ràng đều chậm lại, từng đám đều dựng thẳng tai.

Lý Phượng Nghiêu bước tới bên thềm đá, thoáng nhìn lại, liếc Khương Vọng một cái.

Khương Vọng vội vàng đứng lên.

Nhưng còn chưa nói gì, Tần Liễm lại nói: “Nếu Lý cô nương có hứng thú, không ngại ở lại thảo luận với chúng ta.”

“Không cần.” Lý Phượng Nghiêu hờ hững trả lời.

Ánh mắt lạnh như sương quay đi, liền bước xuống thềm đá.

Khoảnh khắc ấy, sau lưng nàng ta là vạn dặm ánh dương.

Mà sườn mặt của nàng ta, là thứ tuyệt đẹp thứ hai.

“Tấm gương, đúng là tấm gương.”

Lận Kiếp vừa đi ra ngoài, vừa thầm lẩm bẩm.

Đương nhiên y không dám nói ra tiếng. Người đến từ nước nhỏ, luôn có thói quen tùy mặt gửi lời. Mặc dù đến Tắc Hạ học cung chưa lâu, quan hệ giữa Tần giáo tập và vị Cửu hoàng tử kia, y vẫn mơ hồ nghe được.

Võ An Hầu có bản lĩnh xằng bậy, y cũng không có bản lĩnh nói lung tung.

Về phần nơi này, còn có một Lý Phượng Nghiêu, không dám nghĩ, không dám nghĩ. Một nữ tử đặc biệt có thể đổi tên mình trên gia phả Lý thị Thạch Môn, trước khi y đến Lâm Truy đã chuẩn bị kỹ, nàng ta là một trong những nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc.

Lại nói tiếp, Võ An Hầu đối với cái chết của Chu Hùng, chẳng kể công chút nào, nhường toàn bộ công lao giết chết một vị Thần Lâm, sau khi Diêm Pha trở về đã nói qua với y…

Y mặc dù bội phục, lại cũng cảm thấy đây là một chuyện mà một vị tuyệt thế thiên kiêu có thể làm được. Không phải đặc biệt gì lắm.

Nhưng bài học ngày hôm nay, quả thật khiến y phải bội phục sát đất.

Đều nói Võ An Hầu một lòng tu hành, vô tâm với nữ sắc, không biết rằng đây mới là cảnh giới Phản Phác Quy Chân! Chẳng phải có một câu gọi là “người nguyện mắc câu” sao?

Mang theo sùng kính vô hạn với Võ An Hầu, bước chân y cũng nhẹ nhàng nhanh chóng đi ra ngoài.

Còn Lâm Tiện trong lòng vẫn đang suy nghĩ về [Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ Tập], không khỏi có chút chán nản. Không sánh bằng Võ An Hầu thì thôi, sao mà cùng đi nghe một buổi giảng…

Còn chẳng có thu hoạch bằng Lận Kiếp nữa chứ? Nhìn dáng vẻ kia của Lận Kiếp, rõ ràng đã có điều cảm ngộ!

Người ta nghĩ thế nào, Khương Vọng không xen vào.

Chính hắn còn không hiểu ra sao, không biết Tần Liễm giữ hắn lại là muốn thảo luận chuyện gì. Chẳng lẽ muốn trao đổi về ma công sao? Thất Sát ma công không tiện trao đổi, Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công, hắn ngược lại có chút quyền lên tiếng.

Tần Liễm ngồi xuống đài giảng bài, có khí chất tiên phong đạo cốt, lại có cơ thể là vưu vật nhân gian. Bày lên bàn đá một bộ trà cụ, thong thả ung dung pha trà.

Sau khi pha trà xong, người cũng đã đi hết.

Nàng ta dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy chén trà nhỏ tới trước mặt Khương Vọng, chỉ nói: “Mời.”

Khương Vọng tiện tay cầm một cái bồ đoàn, đặt ở trước bàn đá, khoanh chân ngồi xuống. Cầm lấy chén sứ nhỏ này, tùy ý uống một hớp.

“Thường nghe Võ An Hầu yêu trà, lúc vừa tới Lâm Truy liền uống hết top tám loại trà nổi tiếng. Trà này mặc dù không vào top tám, lại là loại mà ta thích nhất, uống thử nhé?”

Nàng ta hỏi.

Ánh mắt nàng ta như ánh nước, người cũng mềm mại như nước.

Hơi hơi chuyển động, liền như nước loang, Khương Vọng liền vô thức nghĩ đến một câu trong một quyển sách mà hắn ta từng đọc trong lúc nhàn rỗi, ánh mắt như vực sâu, eo liễu chẳng trọn một vòng tay!”

Từ trước đến nay, hắn cần cù tu hành, cho dù cuốn sách kia là bản giới hạn của Thiên Đô điển, thì cũng không đọc nhiều lắm. Nhưng mà một câu này lại nhớ rất rõ.

Ngày hôm nay mới thấy kỳ diệu!

Dùng chữ chuẩn xác bực nào.

Tề Vũ đế đúng là một kỳ nhân.

Tầm mắt Khương Vọng rơi xuống chén trà, hơi dừng ở chén trà một chút, liền nói: “Trà vô cùng tốt, tiếc là Khương mỗ là một người không thạo phong nhã, lúc đầu phẩm Bát Âm trà, thật ra là vì nghiên cứu đạo thuật, khó tránh khỏi trâu nhai mẫu đơn, không biết Tần giáo tập giữ ta lại, là có chuyện gì muốn thảo luận?”

Tần Liễm cười: “Võ An Hầu đúng là một người thú vị. Chẳng trách ngoài Đào Nương đối với ngài nhớ mãi không quên, mấy ngày trước còn nói với ta về lần đầu ngươi đến thủy tạ, rõ ràng hàn huyên với nàng ấy rất vui, sao sau đó lại không đến nữa?”

Khương Vọng sửng sốt một lúc, Đào Nương? Là ai?

Lúc Hứa Tượng Càn vẫn còn ở Lâm Truy, tứ đại danh quán quả thật thường xuyên qua lại. Nhưng hắn ngoại trừ uống trà phẩm rượu thì là suy nghĩ về đạo thuật, thật đúng là không kết giao tình với bất kỳ cô nương nào.

Sau đó Hứa Tượng Càn kiêng rượu, Trọng Huyền Thắng cũng tu thân dưỡng tính, đã từng là một nhóm bạn xấu, nơi tụ hợp cũng dần đổi thành các trà lâu, có đôi khi còn dứt khoát ở nhà.

Cái gì mà phong nguyệt Lâm Truy, đã sớm chẳng nhớ được gì.

Nhìn thấy dáng vẻ Khương Vọng như vậy, Tần Liễm thở dài.

“Nam nhân các ngươi, luôn dùng mọi thủ đoạn, chọc người thương nhớ, lại chẳng hề nhớ đến người nhớ thương mình.”

Bình Luận (0)
Comment