Chương 2818: Tĩnh Hư Tưởng Nhĩ (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lời này nói không đầu không đuôi.
Nhưng Khương Vọng bỗng nhiên liền nhớ lại Đào Nương là ai.
Lúc hắn đi thủy tạ Ôn Ngọc tìm Khương Vô Tà, gặp được nữ nhân rất hở hang kia.
Nhớ thì nhớ ra rồi, cũng không muốn dính líu đến.
Chỉ cười một tiếng: “Chuyện giữa Tần cô nương và Cửu điện hạ, chỉ sợ Khương mỗ không tiện nhiều lời.”
Tần Liễm nhìn hắn một cái thật sâu, rồi mới nói: “Thật ra thiện ý của Cửu hoàng tử đối với Võ An Hầu từ trước đến nay chưa từng thay đổi, Võ An Hầu có thể biết được.”
“Khương mỗ đã sớm nói với Cửu điện hạ, giữa chúng ta mặc dù không có ân nghĩa, nhưng cũng không có thù oán. Lúc đó như vậy, hiện tại cũng thế.” Khương Vọng nói.
“Ta đối với Cửu điện hạ, cũng chưa bao giờ có ác ý.”
Có mấy lời, chỉ cần nói đến liền dừng, nói nhiều quá ngược lại không hay.
Tần Liễm hiển nhiên hiểu được, cho nên chỉ cười một tiếng, liền nói: “Lúc nãy học, ta thấy Vũ An hầy hình như vẫn còn nghi hoặc, chi bằng hàn huyên một chút?”
“Quả thật có một vấn đề.” Khương Vọng nhìn trái nhìn phải, nói: “Quế ở đâu?”
Hắn đương nhiên có rất nhiều vấn đề về tu hành đạo môn, thậm chí là vấn đề liên quan đến ma tộc, nhưng sẽ chỉ hỏi trong giờ học.
Trong giờ là việc học, ngoài giờ là nhân tình.
“Không có quế.”
“Vậy tại sao lại gọi là Quế Đài?”
Tần Liễm cười nói: “Vốn gọi là Quẻ Đài, sau đó các tiên sinh cảm thấy không dễ nghe, liền đổi lại thành Quế Đài.”
Khương Vọng cảm thấy bất ngờ: “Tùy ý như vậy sao?”
Tần Liễm ý vị sâu xa nói: “Ở đây còn không tùy ý, thì tùy ý ở nơi nào?”
Khương Vọng cười ha ha: “Ta biết rồi.”
Tiêu sái đứng dậy, đi xuống Quế Đài: “Tần giáo tập, hẹn gặp lại!”
Hắn thanh sam bay bay, đạp bậc thềm đi xuống, quả là tiêu sái lỗi lạc.
Lúc này đến phiên Tần Liễm, nhìn ánh sáng bên ngoài chiếu lên người người kia tạo thành một bức tranh.
….
Học cung Tắc Hạ đúng là một nơi tản mạn tùy ý, không phải nói nơi này không nỗ lực, mà ngược lại, các giáo tập giảng bài đều rất dụng tâm, các học viên cũng vô cùng chăm chỉ.
Điểm tản mạn tùy ý, là một loại cảm giác nhẹ nhõm toát ra từ bên trong.
Trong giờ học mọi người đều rất nỗ lực, trước và sau giờ học thì đều vui vẻ cười đùa.
Cũng không biết có phải vì quá khép kín hay không, mà áp lực bên ngoài rất khó truyền vào trong này. Người nơi này không giống như người trong thành Lâm Truy, luôn luôn vội vã, mà giống như làm gì đều không sợ bị muộn.
Sau khi rời khỏi Quế Đài, nơi tiếp theo Khương Vọng đến, chính là lớp Thích gia.
Vị giáo tập này giảng chính là [Pháp Hoa Kinh], một bộ Phật Môn đại thủ ấn được phân tích không phải là kém, chỉ là trong toàn bộ quá trình đều mang một khuôn mặt sầu khổ.
Ở Tề quốc tu phật, khó mà không khổ.
Người nghe giảng, tính cả Khương Vọng, chỉ có ba người.
Hai người còn lại đều là nhân tài được học cung bồi dưỡng từ nhỏ, một nam một nữ, ngồi ở một góc.
Đối với Khương Vọng tùy tiện xông vào, không tỏ vẻ gì.
Khương Vọng cũng không để ý đến, tự mình nghe xong bài giảng, còn liên tiếp thảo luận với giáo tập.
Điều này khiến cho vị giáo tập tên là Nghiêm Thiền Ý rất kích động, đoán chừng là đã tự giảng tự nghe quá lâu, tan lớp còn không nỡ đi, cứ hỏi Khương Vọng ngày mai có tới hay không mãi, nói gần nói xa ám chỉ còn có phật pháp lợi hại hơn muốn truyền thụ.
Trong toàn bộ quá trình này, một nam một nữ kia liền ở trong góc đầu mày cuối mắt, không có chút tâm tư nào đặt vào việc học.
Khương Vọng rất hoài nghi, chờ đến lúc bọn họ bắt đầu phục vụ, có thể đạt được yêu cầu của học cung hay không.
Triều đình Tề quốc tốn tinh lực và tài nguyên nuôi bọn họ, cũng không phải là nuôi uổng công.
Đến lúc đó, Thuật viện hay Ngự Thú phường đều không vào được, cũng chỉ phải đến khu vực khai thác mỏ hoặc là sào huyệt hung thú để khổ dịch, hoặc là đi Mê Giới, Vạn Yêu Chi Môn để bổ sung nhân số…
Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện Khương Vọng cần quan tâm, mọi người đều có lựa chọn của chính mình.
Không khí trong học cung Tắc Hạ tự do, nhưng thật ra việc học cũng rất nhanh.
Mỗi lớp học kéo dài khoảng hai giờ, căn bản, học từ sáng đến tối, cũng chỉ có ba lớp.
Đương nhiên, từ giờ dần đến giờ dậu, học cung đều luôn có giáo tập giảng bài, mà trong một khoảng thời gian, không chỉ có một vị giáo tập giảng bài.
Muốn học cái gì, học lớp nào, đều do học sinh tự mình lựa chọn.
Nhưng mà người cố gắng thế nào, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể học 4 lớp.
Giờ tuất, giờ hợi, giờ tý, giờ sửu, bốn canh giờ này, là thời gian học viên tự tu luyện hoặc nghỉ ngơi.
Hôm nay, từ giờ dần đến giờ mão, không có lớp mà Khương Vọng muốn học, cho nên hắn tự mình tu lyện đến giờ mão mới ra ngoài.
Sau lớp đạo học và phật học, lớp thứ ba hôm nay của hắn chính là nho học.
Người giảng bài chính là vị Lỗ Tương Khanh kia.
Khương Vọng ở lớp phật học bị Nghiêm Thiền Ý lôi kéo hàn huyên quá lâu, thế là lỡ mất thời gian vào lớp.
Cho dù một đường đều dùng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân bay đi, tới khi đến “Chính đại quang minh viện”, cũng đã trễ mất nửa khắc.
Hắn đã lâu lắm không có loại cảm giác khẩn trương vì trễ giờ này rồi!
Lúc còn ở thành đạo viện, mỗi ngày phải cho An An ăn cơm mặc quần áo, đưa An An đến trường tư thục, đều hầu như chưa bao giờ đến muộn.
Một lần đến muộn duy nhất, chính là trước khi An An đến thành Phong Lâm. Có một lần Khương Vọng bị Đỗ Dã Hổ bắt cùng chuốc rượu Triệu Nhữ Thành, Lăng Hà nửa đường xuất hiện chắn rượu, Phương Bằng Cửu cũng tới giúp đỡ lão đại, kết quả cả năm người đều say mèm, đến muộn, bị phạt đứng bên ngoài phòng học, bị Tiêu mặt sắt dạy dỗ một phen.
Hơn nữa, lúc này Lỗ Tương Khanh đang nghiêm nghị dạy dỗ học sinh, hình tượng này rất giống bóng ma trong quá khứ.
“Ngô Chu à Ngô Chu, ngươi biết thế nào là nghĩa, thế nào là lợi không? Bao nhiêu tuổi, mà dám nói đến nghĩa với lợi, lại dám nói mình thấy rõ nhân tính? Cao cao tại thượng đã lâu, không biết dầu củi mắm muối là gì. Ngươi đúng là nên đến bên bờ ruộng nhìn một chút, đến ổ thú ở vài ngày, nhìn xem những người ở đó có cuộc sống thế nào!”
Khương Vọng không may đang đứng ở cửa viện, đang suy nghĩ là lặng lẽ đi vào tốt hơn hay nên đợi Lỗ Tương Khanh dạy bảo xong, chào hỏi một tiếng tốt hơn.
Lỗ Tương Khanh lớn tiếng khiển trách, phẫn nộ quét mắt nhìn sang, ánh mắt rơi xuống người Võ An Hầu, nhất thời liền hòa hoãn: “Đến rồi? Tự mình tìm chỗ ngồi đi.”