Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2819 - Chương 2819 - Đây Có Phải Là "Nghĩa" Hay Không (1)

Chương 2819 - Đây có phải là "Nghĩa" hay không (1)
Chương 2819 - Đây có phải là "Nghĩa" hay không (1)

Chương 2819: Đây có phải là "Nghĩa" hay không (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong viện, rất nhiều học sinh đều lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, quay đầu nhìn lại, nghĩ rằng người tới có phải là vị hoàng tử hay hoàng nữ nào đó hay không, sao lại được Lỗ lão ma đối xử tử tế như thế - Hoàng tử Tề thất đều từng học ở học cung Tắc Hạ.

Đương nhiên, sau khi nhìn thấy Khương Vọng, ai cũng không thể nói gì.

Công hầu trẻ tuổi nhất đế quốc Đại Tề, địa vị so với hoàng tử cũng sẽ không kém!

Bên trong Chính Đại Quang Minh viện, bày ra từng hàng án thư, mọi học viên đều ngồi nghiêm chỉnh, trên án thư bày đủ văn phòng tứ bảo.

Mà đài giảng bài ở phía trước, rõ ràng cao hơn một đoạn.

Trong lý niệm của nho gia, mối quan hệ thầy trờ là mối quan hệ vô cùng quan trọng, cấp bậc cũng được phân ra rất rõ ràng.

So với lớp đạo học chật kín người, lớp phật học thưa thớt, thì lớp nho học này bình thường hơn nhiều, nhìn rất cân bằng, tính cả Khương Vọng, tổng cộng chưa đến hai mươi người.

Người quen biết có Tạ Bảo Thụ, Bảo Trọng Thanh, Văn Liên Mục, Lâm Tiện, Cố Yên.

Vừa thấy Khương Vọng, Lâm Tiện liền im lặng không lên tiếng, kéo ra chiếc ghế bên cạnh mình, với tính tình của Lỗ lão ma, y không dám gào to. Y đã đến lớp vài lần, đã thấy vài lần bị đánh lòng bàn tay, quả thực đáng sợ.

Khương Vọng chấp tay hành lễ, làm ra tư thái xin lỗi, đi về phía Lâm Tiện.

Tạ Bảo Thụ vừa vặn thích ngồi ở vị trí bên hông nhất, nhưng hình như căn bản không chú ý đến người ngồi bên cạnh cũ của mình, cúi đầu chăm chú đọc sách.

Khương Vọng ngồi xuống, bên phải là Lâm Tiện, phía sau là Cố Yên.

Ở Chiêu quốc hâm mộ Tề quốc một cách cực đoan, loại thái độ tâm không cam lòng không phục đối với người Tề của Cố Yên này, quả là hiếm thấy.

Nghe nói lúc ở Tinh Nguyệt Nguyên, Lý Long Xuyên còn từng tiến hành khuyên nhủ hắn ta.

Trong lớp đạo học trước đó, hắn ta ngồi ở một vị trí khuất, trong giờ học giống như đang ẩn thân. Lần này ngồi gần như vậy, là do bất đắc dĩ, cũng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Khương Vọng cũng không kênh kiệu, mỉm cười đáp lại.

Thấy Khương Vọng đã ngồi xuống, Lỗ Tương Khanh nhìn thoáng qua học viên đã bị mình quát cho đổ mồ hôi, hừ một tiếng: “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Hôm nay, ông ta đội mũ miện cao, thắt lưng rộng, thể hiện rõ phong cách nho giáo.

Bước một bước trên bục giảng, đột nhiên nâng âm lượng nói: “Hôm nay chúng ta liền nói về ‘Nghĩa’!”

[Kinh Dịch] có ba bộ, chính là [Liên Sơn], [Quy Tàng], [Chu Dịch], đứng đầu kinh điển.

Nho đạo đều tu [Kinh Dịch], nhưng cách trình bày và phát huy thì lại khác nhau.

Hôm nay Lỗ Tương Khanh nói đến chính là “Nguyên Hanh Lợi Trinh”, giải chính là “thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng nỗ lực vươn lên”.

Chủ đề chính là giảng về một chữ “lợi”, có nghĩa là “vạn vật đều có cuộc sống của chính mình”, “vạn vật đều có đồng loại”, nói về giá trị và thu hoạch của vạn vật.

Học viên Ngô Chu từ nhỏ đã học tập bên trong học cung đột nhiên nhảy ra nói gì mà quân tử không nói đến lợi, kết quả bị Lỗ Tương Khanh giũa cho một trận.

Có thể là chỉ giũa cho một trận còn chưa đủ, chưa nói thông được. Hoặc là vì muốn biểu đạt chút ý tứ gì đó đối với Võ An Hầu, thể hiện bản lĩnh của một giáo tập thường vụ của học cung Tắc Hạ…

Tóm lại Lỗ Tương Khanh đột nhiên đổi chủ đề, nói về “Nghĩa”.

Mọi học viên đều dựng thẳng tai yên lặng nghe.

“Mọi người đều biết, đạo đồ nho môn, đều ghi nhớ sáu chữ ‘lễ, nghĩa, tín, đức, nhân, sát’, ngoài ra còn có ‘liêm, sỉ, hiếu, kính, trung’, nhưng chúng không phải là chủ đạo…”

Ông ta dùng bốn chữ đạo đồ để làm mở bài, sau đó đột nhiên đặt câu hỏi…

“Vậy thế nào là ‘nghĩa’?!”

Ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị, lúc này oai phong lẫm liệt, không thể xâm phạm, giống như thể hiện toàn bộ sự uy nghiêm của sư trưởng ra, ngưng tụ thành áp lực thực chất.

Dưới đài không ai đáp lại.

Mệnh đề này quá lớn, bao nhiêu tiên hiền cũng phải dùng cả đời để thuyết minh, ai có thể chỉ vài ba câu liền có thể nói rõ?

Tinh Quang Thánh Lâu là cơ sở của đạo thuật, thần nhi minh chi lại là cách trình bày đạo, chỉ có người chân chính hiểu thấu đạo đồ của mình, mới có thể chân chính “như thần giáng thế”!

Tu vi Thần Lâm cảnh, chính là lý luận mà Lỗ Tương Khanh muốn trình bày.

Giây phút này, thần của ông ta chính là “nghĩa”!

Người chưa đủ cảnh giới, căn bản không có tư cách trình bày và phát huy.

Nhưng sau khi ánh mắt Lỗ Tương Khanh quét một vòng, cũng không trực tiếp trả lời, mà thong thả nói vòng qua chuyện khác: “Tiên hiền chia lịch sử thành bốn thời đại lớn là viễn cổ, thượng cổ, trung cổ, cận cổ. Vực sâu thời gian vô tận, trong dòng chảy thời gian, chư vị ngồi ở đây lúc này, biết gì về thời đại viễn cổ?”

Tạ Bảo Thụ lúc này cũng không thể vùi đầu đọc sách nữa, lên tiếng đáp: “Đó là thời đại dài nhất, cũng là thời đại đen tối nhất.”

Bảo Trọng Thanh cũng đáp: “Thời viễn cổ chính là thời đại yêu tộc thống trị thiên hạ.”

Khương Vọng lẳng lặng nghe, không nói được lời nào.

Lỗ Tương Khanh gật đầu, liền nói: “Thời đại đó, ta không biết nó bắt đầu từ lúc nào, cũng không biết nó kết thúc lúc nào, phần lớn thông tin đều đã chẳng thể kiểm chứng được nữa…

Yêu tộc là quả chuông của trời và đất.

Tộc này trời sinh cường đại, hiển lộ thiên sinh đạo mach, vừa sinh ra đã nắm giữ thần thông. Chính là chủ nhân của trời đất, thống ngự vạn tộc, có địa vị chí cao vô thượng.

Lúc đó, nhân tộc ở trong vạn tộc, là tộc ở tầng thấp nhất, cực kỳ tầm thường.

Nhân tộc ta thường có đạo mạch bế tắc, chỉ có rất ít người có thiên sinh đạo mạch, mới có thể tu hành.”

Nói tới đây, ông ta nhìn quanh nửa vòng: “Giống như lần này, trong số những học viên vào học cung tu hành, cũng chỉ có Quan Quân hầu là thiên sinh đạo mạch.

Trọng Huyền Tuân không đến lớp của ta.

Nói đúng ra là Trọng Huyền Tuân không đi học.

Lớp của người nào cũng không tới.

Lần này y vào học cung Tắc Hạ, hoàn toàn chỉ là đến “cưỡi ngựa xem hoa”, chỉ là tiến thêm một bước, nắm chắc bản chất thiên địa.

Đương nhiên, nhân tộc không hề lấy thiên phú để quyết định chuyện cả đời. Võ An Hầu cũng không phải thiên sinh đạo mạch, nhưng thực ấp của ngài ấy còn nhiều hơn y 1400 hộ!”

Bình Luận (0)
Comment